Cả tòa cư xá Hãn Hải Long bốc cháy hừng hực, vô số đội viên mặc đồng phục màu cam của Sở Ti Diệu đang bận trước bận sau, kéo dây cảnh giới phong tỏa hiện trường, cứu trợ dân chúng.
Trong hiện trường ma tai, liên tục có người được khiêng ra. Bị bỏng nặng, đứt tay gãy chân, cả người máu me…đủ cả.
Thậm chí còn loáng thoáng nghe được cả tiếng ma rống, tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc!
Bầu trời đêm bị ánh lửa chiếu sáng. Trăng tròn treo cao nhưng chẳng thấy ánh trăng đâu.
Linh khí trên Lam Tinh khôi phục đã được 200 trăm, trải qua vô số tai biến lớn nhỏ, chiến tranh chủng tộc…văn minh nhân loại đã từng bị đánh tan, cũng đã từng vực dậy từ phế tích!
Thế nhưng nhân loại đã đánh mất đại dương, bầu trời…thậm chí là cả mặt trăng!
Cho đến tận ngày nay, ma tai vẫn là mối đe dọa hàng đầu đối với an toàn của dân chúng.
Vệ Bình Sinh nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được, trợn trừng mắt.
“Sở Trấn Ma làm ăn kiểu gì thế? Một con Dung Nham Cự Ma cấp 3 mà cũng không thua thập nổi à?”
Hắn dẫn đám đội viên đến đây là vốn là để kết thúc công việc. Ai ngờ ma tai lại phát triển đến mức độ khó giải quyết thế này chứ.
Lúc này lại có người chạy đến báo cáo: “Đội trưởng Vệ, bên Sở Trấn Ma không đủ người, phần lớn đã bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ truy bắt ma quỷ lang thang. Còn phải đợi một lúc nữa thì chi viện mới đến được.”
“Hầy ~ Sao cố tình lại là vào lúc này chứ? Ai đang đối chiến với ác ma thế?”
“Hình như là một cô bé, học sinh của học viện Liệp Ma. Cô ấy là thần quyến giả!”
Vệ Bình Sinh cắn răng, hi vọng cô gái kia có thể chịu đựng được. Hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía đội viên thực tập của mình: “Đứng như bụt mọc làm gì? Mau cùng ông lao vào đám cháy cứu người!”
Nhưng lúc này chân cẳng đám đội viên đều bị dọa cho mềm nhũng. Tất cả đều là thanh niên mười mấy hai mươi tuổi, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khủng bố thế này đâu?
Chỉ mới đứng ngoài dây cảnh giới mà hơi nóng đã phả vào mặt bóng rát!
Phải xông vào thật à?
Nếu chết luôn trong đấy thì sao?
Lúc này bỗng có nhân viên Sở Ti Diệu cõng một cô gái, từ trong tòa nhà lao ra!
Cô gái kia cả người toàn là máu tươi nhưng lại không để ý đến vết thương trên người mình, liên tục giãy dụa: “Van xin anh, mau cứu con tôi. Nó còn ở trong tòa nhà, chưa ra được. Nó còn nhỏ mà!”
Thế nhưng khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nhân viên Sở Ti Diệu lại lộ rõ vẻ khó khăn: “Thật xin lỗi. Chị này, tôi rất hiểu tâm trạng của chị nhưng thế lửa ở tòa nhà 27 đã mất kiểm soát, kết cấu cực kỳ bất ổn, không đủ điều kiện cứu viện nữa.”
Người mẹ tuyệt vọng gào thét, nhìn chòng chọc vào tòa nhà đang bốc cháy, liều mạng muốn xông vào: “Thả tôi ra! Cầu xin anh, thả tôi ra đi nà. Tôi muốn về cứu thằng bé, nó là con trai tôi!”
Nhân viên Sở Ti Diệu cũng hết cách, chỉ đành giữ chặt lấy người mẹ kia…
Ở trong hiện trường ma tai, cảnh tượng thế này…đâu đâu cũng có.
Nhậm Kiệt thu hồi ánh mắt, không nhìn bà mẹ tội nghiệp kia nữa. Cậu lặng lẽ đeo mặt nạ hô hấp, rút rìu chữa cháy và xà beng ra, nắm chặt trong tay.
Cậu guồng chân, bước nhanh về phía tòa nhà số 27 đang cháy hừng hực.
Điền Vũ trợn to mắt: “Kiệt ca? Cậu làm gì đấy? Không sợ chết à? Chúng ta chỉ là đội viên thực tập thôi mà!”
Nhậm Kiệt không quay đầu lại, nâng rìu chữa cháy trong tay lên, cảm xúc dâng trào: “Tôi biết sẽ nguy hiểm. Thế nhưng có một số việc chung quy vẫn phải có người đi làm. Chúng là là nhân viên Sở Ti Diệu, trên người có trách nhiệm và nghĩa vụ.
Sống là nhân kiệt*, có chết cũng là anh dũng hi sinh!
Thế giới này…cần anh hùng!”
Nhìn theo bóng lưng lao vào biển lửa của Nhậm Kiệt, chóp mũi đám người Điền Vũ bỗng cay xè, có chút cảm động.
Đến Lâm Hoài Nhân cũng thấy không còn mặt mũi nào.
Có điều vừa đi được mấy bước, Nhậm Kiệt đã phanh két lại, quay đầu nhìn Vệ Bình Sinh:
“Chú Vệ, để đề phòng vạn nhất, tôi cần hỏi lại cho kỹ. Căn cứ vào gạch đầu dòng thứ 13, chương 2 của điều lệ và chế độ của Sở Ti Diệu: cứu được một người từ hiện trường ma tai sẽ được thưởng 200 tệ. Tiền thưởng còn có thể chồng lên nhau, không giới hạn số lượng. Điều luật này có áp dụng cho đội viên thực tập không ạ?”
Vệ Bình Sinh có hơi sửng sốt, mất một lát mới trả lời: “Đúng là như thế…”
Ánh mắt Nhậm Kiệt ngưng lại, sau đó quay đầu phóng thẳng đến tòa nhà số 27, còn giận dữ hét lên…
“Tao đến đây ~ Chức anh hùng này bố đây làm chắc rồi!”
Cậu chàng một đường cắm đầu vào biển lửa.
Lúc này mặt mũi đám người Điền Vũ đều đen sì.
Anh hùng cái rắm gì. Cậu đơn giản là vì 200 tệ kia chứ gì? Có cần lộ liễu như thế không?
Cứu một người chỉ được có 200 tệ? Cậu đua mạng cái chó gì chứ?