Cậu vừa thức tỉnh, lại còn là hệ cổ huyết, tế bào vẫn đang tiến hóa. Đợi thêm mấy ngày nữa chắc sẽ tiến vào cấp 1 - Giác cảnh.”
Hiện giờ, năng lực cậu có được đều là thông qua cây ác ma. Hình như đâu có giống mấy điều Nặc Nhan nói?
“Tôi có một câu hỏi: gen võ giả sử dụng năng lực có cần trả giá gì không?”
Nặc Nhan sững ra một lát rồi lập tức mỉm cười, nói:
“Gen võ giả đương nhiên không cần phải trả giá. Kiểu cậu vừa nói là thần quyến giả chứ nhỉ? Có điều thần quyến giả cũng được coi là một nhánh của gen võ giả.
Cậu biết Thiên Môn Thần Thánh chứ? Theo truyền thuyết, khi tín ngưỡng của một người đủ mạnh thì thần minh sẽ nhìn thấy, để người đó trở thành thần quyến giả.
Gen trong cơ thể sẽ biến thành gen thần giả và trở thành thần minh dạo bước ở nhân gian. Mỗi thần quyến giả đều có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, có lực sát thương chí mạng với ác ma.
Tiểu Lê chính là một thần quyến giả đấy!”
Nhậm Kiệt nhíu mày: “Tiểu Lê mà chị đang nói là gái đầu chó à?”
Nặc Nhan: ???
Gái đầu chó là cái khỉ gì?
“Thần quyến giả sử dụng năng lực không cần trả giá nhưng mỗi ngày đều phải giữ nguyên tín ngưỡng tràn trề với thần linh. Nếu không sẽ bị thần hỏa thiêu đốt.
Thần quyến giác khác gen võ giả ở chỗ: bọn họ có năng lực thần hóa. Thông qua việc tạm thời hóa thần để nhận được sức mạnh to lớn hơn. Thế nhưng mỗi lần sử dụng thần hóa, bọn họ sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
“Thời gian sử dụng thần hóa càng dài thì cái giá cần phải trả sẽ càng lớn.”
Nhậm Kiệt nuốt một ngụm nước bọt: “Cái giá phải trả là gì thế?”
Nặc Nhan làm ra vẻ thần thần bí bí:
“Cái giá phải trả chính là mất đi một bộ phận trên cơ thể.”
Nhậm Kiệt trợn tròn mắt. Đệt mợ!
Thảm dữ vậy trời?
Người ta là thần hóa, còn mình thì ma hóa!
Hơn nữa, cái giá phải trả lại rất chi là kỳ quái: khiến người khác rơi lệ!!!
Chắc chẳng ông thần nào có sở thích oái ăm thế đâu nhỉ?
“Ý của chị là Thiên Môn Thần Thánh sẽ ngẫu nhiên ban phước, biến người ta thành thần quyến giả ?
Thế Ma Vực Thời Không đối lập với Thiên Môn Thần Thánh thì sao? Không biết nó có năng lực này không nhỉ?”
Sắc mặt của Nặc Nhan thoáng cái cứng đờ nhưng rất nhanh đã trở lại như thường, ánh mắt mang theo sự chế nhạo nhìn về phía Nhậm Kiệt.
Trong phút chốc, Nhậm Kiệt có cảm giác bí mật nhỏ của mình đã bị nhìn thấu.
“Đương nhiên là có! Chỉ có điều số lượng những người này còn ít hơn cả thần quyến giả.
Bọn họ được gọi là…ma khế giả!”
…
Ghi chú:
Gen võ giả chia thành 11 cấp, mỗi cấp có 8 giai đoạn.
Cấp 1 tương đương với Giác cảnh.
Cấp 2 tương đương với Tích cảnh.
Cấp 3 tương đương với Lực cảnh.
Cấp 4 tương đương với Tàng cảnh.
Cấp 5 tương đương với Thể cảnh.
Cấp 6 tương đương với Khải cảnh.
Cấp 7 tương đương với Mệnh cảnh.
Cấp 8 tương đương với Phệ cảnh.
Cấp 9 tương đương với Thiên cảnh.
Cấp 10 tương đương với Uy cảnh.
Chỉ cần là người sống trên Lam Tinh thì đều biết đến Ma Vực Thời Không.
Bởi vì đám ác ma mà tất cả mọi người căm hận đều có nguồn gốc từ đây. Trong lịch sử khôi phục linh khí, Ma Vực Thời Không còn xuất hiện sớm hơn cả Thiên Môn Thần Thánh.
Chỉ có điều nó nằm trong Ma Vực Đãng Thiên khét tiếng, lại luôn bị một lớp ma khí đen nhánh nặng nề che khuất nên mới không bị người đời nhìn thấy.
Đầu óc Nhậm Kiệt tỉnh táo hẳn: “Ma khế giả? Sao tôi chưa từng nghe thấy nhỉ?”
Nặc Nhan cười, nói:
“Đương nhiên là cậu chưa từng nghe rồi, Ma khế giả không phải tin tức mà loại nít ranh như cậu có thể tiếp xúc được.
Cứ theo như cậu nói, Ma Vực Thời Không giống như Thiên Môn Thần Thánh, thi thoảng cũng chọn trúng một vài người rồi ma hóa, biến bọn họ thành ma khế giả.
Người bị chọn trúng sẽ lập khế ước với ác ma, có được gen ác ma.
Thực lực của bọn họ cũng rất mạnh mẽ, lại có được năng lực ma hóa. Thế nhưng đáng tiếc là phần khế ước này sẽ trở thành ác mộng lớn nhất của ma khế giả, đeo bám suốt cả cuộc đời…
Cho nên… ma khế giả đều là những tên điên có chút đáng thương!”
Nhậm Kiệt ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Kẻ điên?
Cậu có muốn biến thành thằng điên đâu?
Theo miêu tả của Nặc Nhan thì con mẹ nó, cậu 100% là ma khế giả rồi.
Vì cây ác ma nên cậu mơ mơ màng màng ký khế ước với Viêm Ác Ma, có được năng lực ma hóa.
Cái này… chắc sẽ không có di chứng gì đâu nhỉ?
Nặc Nhan nói tiếp:
“Theo một góc độ nào đó mà nói, ma khế giả và thần quyến giả là hai sự tồn tại hoàn toàn trái ngược nhau. Có điều, so với thần quyến giả thì ma khế giả không được thoải mái, dễ chịu như anh bạn hàng xóm.
Lúc nãy tôi có nói, thần quyến giả cần phải thường xuyên duy trì độ thành kính ngưỡng mộ với thần minh thì mới không bị thần hỏa thiêu đốt, dùng sức mạnh tín ngưỡng để cung phụng thần minh.”