Còn ma khế giả thì phải dùng sức mạnh cảm xúc của mình để nuôi nấng ma linh. Một khi nguồn cung thiếu hụt thì ý chí sẽ bị ma linh cắn nuốt, trở thành đọa ma giả, hóa thành ác ma chân chính.”
Nhậm Kiệt giật mình.
Vãi nồi!
Độ nguy hiểm cao thế cơ à?
“Thần quyến giả và ma khế giả đều khó làm quá nhỉ?”
Nặc Nhan thản nhiên nói:
“Muốn có được sức mạnh… thì cần phải trả giá.
Mà sức mạnh cảm xúc của ma khế giả lại xuất phát từ ác ma nguyên tội (tội lỗi khiến con người trở thành ác ma)! Một khi ma khế được thành lập, cả đời ma khế giả sẽ bị một loại ác ma nguyên tội ảnh hưởng, từ đó tiếp tục sản sinh ra sức mạnh cảm xúc để cung cấp cho ma linh cắn nuốt.
Cậu đã bao giờ nghe nói về ác ma nguyên tội chưa? Háu ăn, tham lam, lười biếng, ghen ghét, kiêu ngạo, ham muốn, phẫn nộ, sợ hãi, buồn bã, tự ti, v.v.”
Thế nên tính cách của ma khế giả sẽ dần trở nên cổ quái, điên cuồng. Trong lúc ma hóa, ảnh hưởng của ác ma nguyên tội cũng sẽ đạt đến đỉnh điểm.
Nhậm Kiệt trừng mắt. Mẹ ơi, đáng sợ quá vậy?
Nếu như thế, chẳng phải ý chí của ma khế giả sẽ thành thịt heo thịt dê để nuôi dưỡng ma linh à? Cứ như gà mái già, lúc nào cũng phải sản xuất sức mạnh cảm xúc để nuôi nấng ma linh. Không rặn ra trứng thì bị ăn luôn hả?
Có điều trong lòng Nhậm Kiệt cũng dấy lên chút nghi ngờ: hình như cậu không bị ác ma nguyên tội ảnh hưởng. Lúc ma hóa cũng đâu có cảm giác điên cuồng hay gì ta?
Chuyện này là thế nào nhỉ?
Nhậm Kiệt bỗng giật mình, nhìn thấy một đống Thánh Quang Bí Điển chất đầy phòng thí nghiệm!
“Chị Nặc Nhan ới~ chắc chị sẽ không phạm tội ham muốn quá độ đâu ha?”
Nặc Nhan lắc đầu, bày ra vẻ mặt đương nhiên:
“Xí! Nói bậy nói bạ gì đấy? Đây chỉ đơn thuần là sở thích cá nhân của bản cô nương thôi nhé ~”
Nhậm Kiệt: ...
Quỷ mới tin lời bà nói!
“Nói thế có nghĩa là: ma khế giả muốn sử dụng năng lực ma hóa thì cũng cần phải một cái giá siêu đắt, đúng không?”
Nặc Nhan nhún vai: “Đương nhiên rồi. Chỉ có điều, so với cái giá cố định là mất đi một bộ phận cơ thể của thần quyến giả thì những thứ ma khế giá cần thanh toán lại vô cùng kỳ quái.
Có thể là xếp 1000 con hạc giấy, trộm 100 món đồ nội y của chị em phụ nữ, hút 200 điếu thuốc hoặc mấy điều kỳ quái hơn nữa như rút móng tay của mình…Túm cái quần là mỗi người mỗi khác. Theo điều tra, cái giá ma khế giả phải trả hình như có liên quan đến những gì người đó đã trải qua…
Thế nhưng tất cả ma khế giả đều che giấu việc này rất kỹ, ngoài bản thân thì sẽ không cho bất kỳ người nào biết.
Bởi vì một khi để người khác biết, từ đó lại bị kẻ địch ngăn cản, không cho ma khế giả có cơ hội thanh toán thì…:
Nhậm Kiệt nuốt một ngụm nước bọt: “Thì sẽ thế nào?”
Ánh mắt của Nặc Nhan có thêm chút trêu chọc:
“Nhóc con~ Hình như cậu rất hứng thú với chuyện của ma khế giả thì phải~
Đừng nói cậu là ma khế giả đó nha? Khai mau! Cậu ký khế ước với ác ma nào? Cái giá phải trả để ma hóa là gì? Sáng sớm ngủ dậy thì kích cỡ là bao nhiêu?
Nhậm Kiệt: ???
Hình như chỗ này bị xen lẫn vào một vấn đề rất chi là kỳ quái rồi thì phải?
“Chị nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể là ma khế giả được chứ? Chị trông tôi có giống kẻ bị ác ma nguyên tội ảnh hưởng không nào?”
Nặc Nhan cười tủm tỉm đầy ẩn ý, nhìn Nhậm Kiệt rồi tặc lưỡi…
“Nếu không thanh toán đại giới để ma hóa thành công thì…Cậu biết bệnh Ma Ấn không?”
Nhậm Kiệt chau mày, đương nhiên là biết, còn biết rất rõ nữa kìa.
Bởi vì Đào Yêu Yêu đang mắc phải căn bệnh Ma Ấn này.
Nặc Nhan thản nhiên nói:
“Xem ra cậu cũng biết rồi nhỉ? Nếu như sau khi ma hóa mà không thanh toán sòng phẳng, cơ thể thể ma khế giả sẽ mọc lên ma ấn. Loại bệnh này sẽ mang đến đau đớn cực kỳ khủng khiếp.
Lúc phát bệnh, chỗ mọc ra ma ấn sẽ truyền đến cơn đau giống như bị xẻo thịt cắt xương. Đến khi ma ấn lan rộng khắp người thì chính là lúc khổ chủ bỏ mạng…”
Nhậm Kiệt ngửa đầu nhìn ngọn đèn giải phẫu trên bàn mổ, ánh mắt mê mang…
“Chị Nặc Nhan… chị là chuyên gia, hiểu biết rất nhiều thứ. Căn bệnh Ma Ấn đó, thật sự là không có cách nào chữa trị được ư?”
Nặc Nhan lắc đầu: “Ít nhất thì với trình độ chữa bệnh hiện nay ở Đại Hạ, đúng là không có phương pháp trị tận gốc, chỉ có thể ức chế đến mức độ nhất định. Một khi mắc phải, nó chính là chứng bệnh nan y đòi mạng…
Có điều cậu cũng đừng lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn thanh toán thì bệnh Ma Ấn sẽ không…”
“Thật sự là không có cách nào ạ?”
Lúc này tự nhiên Nhậm Kiệt lại trở nên khá bướng bỉnh, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nặc Nhan.
Nặc Nhan nhíu mày: “Trong nhà cậu có người mắc bệnh này à?”
“Em gái tôi… đã sang giai đoạn 3 rồi…”
Hiếm khi Nặc Nhan rơi vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ.