Chương 23: [Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

Lửa cháy đốt người, muốn sống chớ lại gần. (2)

Phiên bản dịch 4554 chữ

Không được!

Là mầm non tốt đẹp từ thể xác lẫn tinh thần của tổ quốc, cậu sẽ không cho phép bản thân vô dụng như thế.

Nhậm Kiệt quyết tâm đứng trong nhà vệ sinh, nghiên cứu hết các chức năng của cánh tay máy.

Lúc này, dưới tầng bỗng vang lên tiếng la hét ầm ĩ.

An Bình đứng trước quầy, bối rối xin lỗi mấy vị khách.

Trong cửa hàng, có một gã nhà giàu mặc áo sơ mi họa tiết da rắn đang đứng rất hênh hoang. Cổ gã đeo sợi dây chuyền vàng chóe to như xích chó, đồng bộ với cái đồng hồ ở tay, trên mặt còn có cặp kính râm màu trà bự chảng.

Trong ngực thì ôm một ấp em gái uốn tóc gợn sóng, ăn mặc cực kỳ hở hang.

Đằng sau gã là hai người đàn ông mặc áo ba lỗ đen, cao to vạm vỡ. Vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng lương thiện gì.

Phía ngoài còn có chiếc Rolls-Royce Cullinan chắn ngang cửa.

Một người đàn ông mặc vest, tóc tai dài thượt rối tung đang đứng tựa vào cửa xe, ngắm nghía đồng xu bạc trong tay.

Vẻ mặt em gái sexy tóc xoăn cực kỳ chua ngoa, chỉ vào một áo khoác lông chồn màu trắng vứt trên quầy mà mắng mỏ:

“Nhìn đi, nhìn xem cô giặt giũ kiểu gì? Lông trên áo bết hết lại với nhau rồi này, cô bảo tôi mặc kiểu gì nữa? Cô nghĩ áo khoác của tôi cũng giống mớ giẻ rách đám nghèo kiết xác như cô hay tròng lên người hả?”

An Bình liên tục xin lỗi:

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi cô. Tôi vẫn nhớ chiếc áo khoác lông chồn này. Tôi đã giặt nó theo quy trình bình thường thật mà.

Hơn nữa lúc cô lấy hàng, nó… nó không bị thế này. Nếu không…”

Em gái sexy tóc xoăn trợn mắt, chộp lấy hộp bột giặt trên quầy rồi ném về phía An Bình.

“Ý cô là tôi cố tình làm vậy để gây rắc rối cho cô đúng không? Xin lỗi nhé, cô đề cao bản thân quá rồi đấy.”

Cái hộp đập mạnh vào trán An Bình, làm trầy cả một mảng lớn. Bột giặt bên trong vung vãi, dính khắp người cô.

Gã nhà giàu đưa mắt đánh giá từ đầu đến chân An Bình, trên mặt lộ rõ vẻ hứng thú: “Cái áo này giá 4 vạn, cô đền đi!”

Hốc mắt Anh Bình đỏ ửng: “Không phải tôi làm hỏng thật mà. Tôi đào đâu ra nhiều tiền như thế…”

Toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà đều dùng để chữa bệnh cho Đào Yêu Yêu, kinh tế cực kỳ túng quẫn.

Gã nhà giàu cười nhạo:

“Cô đừng nghĩ một câu không có tiền là có thể lừa gạt cho xong việc. Cô mở cửa hàng kinh doanh, làm hỏng đồ của khách thì phải đền là chuyện đương nhiên.

Nếu không có tiền đền thì ký vào hợp đồng thu hồi này đi, tôi sẽ không truy cứu vấn đề này nữa.”

Dứt lời, gã lấy ra một văn bản rồi đặt lên bàn.

An Bình cắn chặt môi. Sao cô lại không biết đám người này cố tình đến gây chuyện với mình chứ?

Khu dân cư cũ kỹ này đang có dự định thu hồi. Không có chính sách di dời cũng không có tiền bồi thường, chỉ phân cho một căn hộ ngoài khu 100. Đấy là phía ngoài Cẩm thành, tỉ lệ xuất hiện ma tai rất lớn.

Với lại nếu tiệm giặt ủi phải đóng cửa, không còn nguồn thu nhập thì bệnh tình của Yêu Yêu phải làm sao đây?

Hợp đồng thu hồi này chẳng khác gì bản án tử hình dành cho cả nhà cô.

An Bình cắn răng: “Không… Tôi không thể ký cái này…”

Gã nhà giàu nhìn gương mặt xinh đẹp của An Bình, không nhịn được liếm liếm môi. Gã bước lên nắm tay đối phương, còn tiện thể ôm eo người ta.

“Cô là người thông minh, chắc cũng biết rõ nếu không ký vào đây thì ngày nào cũng gặp phải mấy chuyện thế này. Cô đừng hòng yên ổn làm ăn.

Tất nhiên tôi cũng không phải là loại không biết thông cảm cho người khác. Nếu cô không đền tiền nổi thì cứ đi theo tôi…

Chỉ cần chịu ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ xem xét việc cho cô thư thả ít thời gian chuẩn bị tiền. Vợ người ta ấy à, là loại hình mà tôi thích nhất đấy…”

An Bình nghiến răng, tức giận đến độ toàn thân run rẩy.

“Đồ khốn nạn.”

Đào Yêu Yêu nghe thấy có tiếng cãi cọ ầm ỹ nên vội vàng đẩy xe lăn đến chỗ cầu thang. Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, hai mắt cô bé đã đỏ hoe, muốn đi xuống giúp mẹ mình.

“Tên béo chết tiệt kia, tránh xa bà ấy ra.”

Có điều cô bé đang ngồi xe lăn thì sao mà tự xuống cầu thang được? Thế là cả người lẫn xe đều lăn lông lốc xuống dưới, đau chảy cả nước mắt nhưng làm thế nào cũng không đứng dậy được.

“Đừng chạm vào mẹ của tôi!”

Gã nhà giàu nhướn mày: “Ôi chao~ Con gái cô cũng ngon nghẻ ghê nhỉ? Tiếc cái lại là một con ma ốm!”

An Bình thấy Đào Yêu Yêu ngã cầu thang thì trong lòng nóng như lửa đốt.

“Buông tôi ra! Yêu Yêu!”

Dứt lời, cô liền hất tay gã nhà giàu ra, muốn bước sang đỡ Đào Yêu Yêu.

Gã nhà giàu sa sầm mặt mũi: “Con điếm thối tha, cho mày mặt mũi mà mày lại không cần!”

Đúng lúc này, có tiếng chân dồn dập vang lên. Một bóng người nhanh chóng lao ra, từ trên đầu cầu thang nhảy xuống.

Gã nhà giàu bật cười dữ tợn, giữ chặt An Bình rồi nâng tay tát thẳng vào mặt cô.

Bạn đang đọc [Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma của Dịch Thanh Phong

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!