Chương 4: Em cám ơn tám đời tổ tông anh nhé (2)
Nhưng ngay lúc này, Nhậm Kiệt lại mở bừng mắt.
Chỉ vì trong lúc hấp hối, cậu đã nhìn thấy một cảnh tượng khác hẳn.
Lúc này, có một cô gái trẻ mặc áo thể thao trắng, váy xếp ly xám, tất đen đang đứng trên xà thép.
Mái tóc đen nhảy múa theo ánh lửa, cả người như được ánh sao sáng bao bọc. Tay cô cầm trường kiếm tỏa ra hàn quang sắc lạnh, đẹp tuyệt, thần thánh như Cửu Thiên Huyền Nữ.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn Nhậm Kiệt đang bị xà thép đè lên, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
“Thật xin lỗi…là do tôi vô dụng…”
Mà ngay khoảnh khắc này, Nhậm Kiệt nằm dưới xà thép, không nghe rõ thiếu nữ kia nói gì, càng chẳng thấy rõ dáng dấp đối phương ra sao.
Ánh mắt đã mơ hồ lẫn lộn của cậu chỉ thấy được bên dưới lớp váy xếp ly là một cái quần bảo hộ viền ren bản rộng, làm bằng chất liệu sợi da tổng hợp mát lạnh. Bên trên còn in hình một con chó hai đầu…
Đù mé, cái quỷ gì vậy trời!
Sao lại có người mặc thứ này bên dưới váy xếp ly?
Tin tưởng cơ bản nhất giữa người và người ở đâu hả?
“Họa tiết chó hai đâu cũng được đấy. Nhưng lần sau đừng mặc nữa…”
Nói xong câu này, Nhậm Kiệt nhắm mắt, hôn mê thẳng cẳng.
Khương Cửu Lê: ???
Khương Cửu Lê đang định nói gì đó nhưng Dung Nham Cự Ma đã nhào đến, cô đành rút kiếm đánh lên. Trường kiếm trong tay tỏa ra tinh quang hừng hực!
Lúc này Vệ Bình Sinh đã bất chấp nguy hiểm, lao đến.
Lúc nhìn thấy thương thế của Nhậm Kiệt, hai mắt hắn đỏ bừng.
“Đừng ngủ! Đậu má, cậu đừng có ngủ! Vẫn còn cứu được! Tôi sẽ đưa cậu đi ngay.”
…
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Vệ Bình Sinh, đám người Điền Vũ và cả đôi mẹ con kia cũng đang lo lắng, chờ đợi.
Chưa được bao lâu, Nhậm Kiệt đã được hộ sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Vệ Bình Sinh vội vàng hô lên: “Sao lại đẩy ra rồi? Tiếp tục cứu chữa đi chứ?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không cứu nổi. Cánh tay trái đã đứt lìa, xương sống vỡ vụn, nội tạng nát bét, xuất huyết nội ồ ạt. Xương cốt trên người gần như đã gãy hết…thương tích thế này thì dù có gen võ giả cũng không cứu nổi, huống chi cậu ta còn không phải.”
Trừ khi có nguyên dịch của gen sinh mệnh hoặc gen võ giả khôi phục cấp cao ra tay thì may ra mới sống được. Nhưng mấy loại tài nguyên thế này, không phải cứ muốn là có thể điều động được đâu.
Tôi đã từng cân nhắc việc cấy ghép máy móc… nhưng phải thay thế nhiều cơ quan như vậy, tố chất cơ thể cậu ta cũng không gánh nổi.”
Vệ Bình Sinh cắn răng, đấm mạnh vào tường: “Tại sao lại thế này!”
Bác sĩ thở dài: “Tôi đã tiêm cho cậu ta một liều adrenalin kha khá. Chờ đến lúc tỉnh táo lại, tranh thủ dặn dò hậu sự đi…
À, trong lúc cấp cứu, cậu ta cứ nắm chặt một cái túi màu đen, gỡ thế nào cũng không được. Có khi nào bên trong là thứ gì đó rất quan trọng không?”
Lúc này mọi người đang vây quanh giường cấp cứu, nhìn thương tích vô cùng thê thảm của Nhậm Kiệt mà đỏ cả vành mắt.
Một lúc sau, Nhậm Kiệt từ từ mở mắt, mê mang nhìn mọi người.
Hốc mắt Vệ Bình Sinh ửng đỏ, cay xè: “Còn ít thời gian cuối cùng, còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, cậu cứ nói đi.”
Chỉ thấy Nhậm Kiệt liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn đứa nhỏ mình đã tự tay cứu ra.
Trong mắt người mẹ trẻ tràn đầy áy náy: “Tiểu Minh. Mau đến nói vài câu với anh trai đi…”
Tiểu Minh nức nở, kéo lấy cánh tay Nhậm Kiệt: “Anh ơi…anh cũng giống như ba em, sẽ biến thành ngôi sao trên trời ạ? Thật xin lỗi…nếu không vì cứu em…”
Nhậm Kiệt mỉm cười, yếu ớt nói: “Đừng tự trách mình như thế. Không phải vì cứu em đâu, anh chỉ muốn kiếm 200 tệ kia thôi…
Đừng mang theo áy náy với anh mà sống, biết chưa?”
Vệ Bình Sinh nghe thấy thế, không hiểu sao trái tim như thắt lại. Hắn siết chặt nắm tay, đám người Điền Vũ cũng đỏ cả vành mắt.
Đến cả bác sĩ cũng thấy chóp mũi chua chua.
Thật dịu dàng, cậu nhóc này thật là…mình khóc chết mất thôi.
Tiểu Minh hít hít mũi, gật đầu thật mạnh: “Dạ! Anh trai, em hứa với anh ạ!”
Đúng lúc này, sắc mặt Nhậm Kiệt bỗng hồng hào một cách rất quỷ dị. Rõ ràng là đang hồi quang phản chiếu.
Cậu nhét cái túi đen vẫn luôn nắm chặt vào lòng tiểu Minh, gắng gượng nói: “Còn có cái này. Đây là cặp sách của em, bên trong đều là bài tập hè. Anh xem rồi, chưa làm được một chữ nào đâu! Lúc cứu em, anh tiện tay lấy đi luôn.
Đừng tưởng cháy nhà là có thể bỏ qua, không làm bài tập nhé. Học hành cho tử tế, ngày ngày hướng về phía trước. Đừng cô phụ ý tốt của anh.”
Tiểu Minh ngơ ngác ôm cặp sách, nhìn một đống bài tập hè bên trong rồi ngửa đầu khóc òa lên.
Nước mắt có thể so với súng phun nước luôn.
Biểu cảm trên mặt đám người Vệ Bình Sinh cũng cứng đờ.
Cứ tưởng thứ gì quan trọng lắm, sao hồi quang phản chiếu lại là mấy thứ này?
Mọi người không nhịn được cười nhưng nước mắt lại lăn dài.
Vừa cười vừa khóc…
Trong trường hợp này mà bật cười thì công đức hẳn là sẽ -1-1 nhỉ…
Người mẹ trẻ vội vàng chọc chọc tiểu Minh: “Mau, còn không mau cảm ơn anh trai à?”
Nhất thời cu cậu còn khóc thảm hơn: “Anh trai, em cảm ơn tám đời tổ tông nhà anh!”