Trên mặt người mẹ lộ rõ vẻ xấu hổ, mắng con: “Thằng ranh nghịch ngợm này, sao lại ăn nói như thế hả? Đây chính là tấm lòng của anh trai.”
Nét mặt Nhậm Kiệt lộ ra ý cười vui vẻ.
Chắc chắn là nhóc ranh này đã bị một mảnh chân thành của mình làm cho cảm động rồi nhỉ?
Nhậm Kiệt mình đúng là không thẹn với cái danh anh hùng nha~
Tròng mắt khẽ đảo, hai chân đạp đạp rồi im thin thít, không còn động tĩnh gì nữa…
Lúc này Nhậm Kiệt chỉ thấy trời đất một màu đen kịt. Cơ thể càng ngày càng lạnh, giống như có một đôi tay vô hình đang kéo mình chìm vào sâu bóng tối…
Bên tai vang lên tiếng thì thầm tựa như lời nói của ác ma.
Phải chết rồi à?
Chết…thì ra là có cảm giác như thế này à? Nhậm Kiệt thầm nghĩ…
Rốt cuộc cũng được ngủ một giấc ngon lành rồi…Quanh năm suốt tháng cày thuê cho tư bản, nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền. Mỗi ngày có khi chỉ ngủ được 2 – 3 tiếng.
Mình thật sự mệt mỏi…cuối cùng cũng được đánh một giấc cho đẫy rồi.
Có điều giấc ngủ này, sợ là chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa.
Dì An Bình phải làm thế nào bây giờ? Một mình dì chăm sóc Yêu Yêu mắc bệnh Ma Ấn, liệu có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?
Nếu dì ấy biết mình xảy ra chuyện, chắc sẽ khóc hết nước mắt nhỉ?
A aa…thật sự là không muốn đi đoàn tụ với ông bà đâu…
Hối hận quá đi mất…
Ý thức của Nhậm Kiệt ra sức giãy dụa nhưng cậu đã hoàn toàn đánh mất quyền kiểm soát cơ thể, không thể cứu vãn được nữa.
Bác sĩ bi ai nói: “ 1: 1: 44 sáng, bệnh nhân đã ngưng tim, xác nhận chết não, kiểm tra xác nhận đã không còn dấu hiệu sống…
Người nhà đâu? Nhà xác hết chỗ rồi, đưa thẳng đến phòng hỏa táng đi. Đừng dây dưa kéo dài nữa.”
Vệ Bình Sinh lau nước mắt: “Thiêu đi. Mọi người đến đưa tiễn thằng bé đoạn đường cuối đi…”
Đừng để An Bình chạy đến, nhìn thấy thi thể thảm thiết của Nhậm Kiệt. Chuyện này chỉ khiến vết thương trong lòng cô sâu hơn mà thôi.
Mai mới báo cho cô cũng được…
Có điều Vệ Bình Sinh vẫn chưa biết phải mở miệng báo tin thế nào nữa.
Lúc này Nhậm Kiệt đang ngớ người. Rõ ràng là cậu có thể nghe được những lời bác sĩ và Vệ Bình Sinh nói với nhau mà!!!
Đưa thẳng đến phòng hỏa táng? Thiêu luôn?
Má nó! Qua loa lấy lệ thế cơ à?
A lô, tôi còn chưa chết đâu, vẫn còn ý thức này! Định thiêu sống luôn hả?
Không phải là sẽ đau chết luôn à?
Mấy người không thể đối xử với anh hùng như thế đâu!
Thế nhưng Nhậm Kiệt chẳng làm gì được, chỉ đành ‘nhìn’ mọi người vừa khóc lóc um sùm vừa đẩy mình đến phòng hỏa táng. Cậu cảm thấy ý thức của mình đang chìm xuống nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng tiêu tan, không biết tình huống này là như nào.
Chết rồi nhưng vẫn chưa chết hẳn?
Nhậm Kiệt sắp điên rồi, thử cứu chữa thêm tí được không?
Tôi cảm thấy mình còn cứu được đấy.
Thế nhưng cậu lại im lặng, yên giấc như… phì, một cái xác.
…
Trong phòng hỏa táng, cửa lò đã được mở sẵn.
Lúc này Nhậm Kiệt đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ, khuôn mặt và vẻ ngoài cũng được sửa sang lại.
Tiểu Minh vẫn còn đang khóc, mẹ nhóc cũng ôm con sụt sùi. Dù sao thì Nhậm Kiệt cũng vì cứu con trai cô nên mới anh dũng hy sinh.
Đám người Điền Vũ cũng đua nhau lau nước mắt. Tuy ngày thường bọn họ chẳng quý mến gì Nhậm Kiệt nhưng ở cùng một đội, huấn luyện chung với nhau gần một tháng nên ít nhiều gì cũng có tí tình cảm.
Ai ngờ lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ, người cứ như vậy mà đi.
Vệ Bình Sinh ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn…
Nhân viên công tác nghiêng đầu nói: “Tôi thiêu nhé…”
Không ai lên tiếng. Trong bầu không khí vừa bi thương vừa nặng nề, Vệ Bình Sinh im lặng, khẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, trên hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tầm mắt mọi người đều bị chuỗi âm thanh này hấp dẫn.
Quay sang nhìn thì thấy một cô gái trẻ lưng đeo trường kiếm, vội vàng xông vào phòng hỏa táng.
Đó chính là Khương Cửu Lê, cô gái vẫn luôn đánh đấm với ác ma ở hiện trường.
Không còn tinh quang che lấp, cuối cùng thì mọi người cũng thấy rõ được khuôn mặt của đối phương.
Mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống hông.
Đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng bóng.
Làn da nõn nà như tuyết, ngũ quan hoàn mỹ như nhân vật trong tranh.
Giống như tiên nữ lạc lối đến nhân gian.
Cô vừa đến, cả phòng hóa táng như bừng sáng lên.
Thế nhưng lúc này nhìn Khương Cửu Lê có hơi chật vật. Chiếc áo thể thao vốn sạch sẽ lại lấm lem vết bẩn, bàn tay trắng nõn cũng quấn đầy băng vải.
Ánh mắt của tất cả những người có mặt trong phòng đều đổ dồn vào thiếu nữ có khí chất xuất trần thoát tục này…
Khương Cửu Lê chăm chú nhìn Nhậm Kiệt, đôi mắt to tròn trở nên ảm đạm. Cô nhìn sang Vệ Bình Sinh, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi…