Đến Khương Cửu Lê cũng phải nhíu mày.
Ngay sau đó, mọi người chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn như sét đánh sấm rền vang lên. Chỉ chớp mắt mà cánh cửa lò đốt xác đã biến dạng.
Nguyên cả cánh cửa thép nặng nề bị lực xung kích đánh văng ra ngoài.
Hỏa diễm đỏ thắm như dung nham núi lửa tuôn trào bắn thẳng ra ngoài, cuốn theo cả cánh cửa thép vừa bị đánh bay.
Cạnh! CHOANG!!!
Cánh cửa méo mó đập thẳng vào vách tường phòng hỏa táng.
Trịnh Anh sợ đến mức ôm đầu nằm bò trên mặt đất, luôn miệng kêu thảm.
“Á á á..! Đừng lấy mạng chó của tôi, đừng lấy mạng chó của tôi!”
Vì ngọn lửa phun ra, nhiệt độ trong phòng bỗng tăng lên như điên.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Nhậm Kiệt toàn thân trần trụi, bước ra khỏi lò đốt xác.
Khắp người cậu đều là hỏa diễm đang cháy hừng hực, hoa văn hỏa diễm đỏ rực lan khắp cơ thể. Trên đỉnh đầu còn có hai cái sừng Viêm Ma do ngọn lửa tạo thành!!!
Lúc này, trông Nhậm Kiệt giống như một vị quân vương bất diệt, bước ra từ ngọn lửa.
Đôi mắt đỏ quạch, khóe miệng mang theo nụ cười phóng khoáng, không bị bất kỳ điều gì trói buộc.
“Ở đây có bác sĩ không? Tôi cảm thấy mình có thể cứu chữa thêm một tí đấy!”
Lúc này, những người có mặt trong phòng hỏa táng đều bị dọa cho choáng váng. Mắt trợn trừng nhìn Nhậm Kiệt bò ra từ lò đốt xác, trên mặt người nào cũng hiện rõ mấy chữ: Méo thể tin được!!!
“Quỷ… má ơi có qủy ~”
Trịnh Anh sợ đến tè ra quần. Kiếm gỗ đào, trấn hồn linh…này kia đều bị anh ta quăng sạch, chỉ biết ôm đầu chạy thẳng.
Hai mắt Vệ Bình Sinh trừng như muốn rớt cả tròng. Hắn vừa rít một hơi thuốc nên bị sặc, giờ đang ôm ngực ho sù sụ, nét mặt đầy vẻ kinh hãi.
Tiếng khóc của tiểu Minh càng lúc càng to, mẹ cậu nhóc cũng bị dọa khóc luôn.
Mặt Điền Vũ trắng bệch như tờ giấy.
Đù má!
Gặp quỷ thật rồi này. Mẹ ơi, một tên sống sờ sờ chui ra từ lò đốt xác!
Hơn một nghìn độ, đốt nửa tiếng đồng hồ mà không hẹo?
Có phải là người hay không vậy trời?
Tình huống này là như nào?
Vừa rồi, không phải là anh Kiệt đã đi chân lạnh toát rồi à? Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy cơ mà?
Vậy, vậy, vậy…
Cuối cùng, miệng nhỏ của Khương Cửu Lê cũng hé ra một chút. Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến cô quên cả hô hấp.
Tình huống này là như nào?
Là thời khắc sinh tử tồn vong, bất ngờ thức tỉnh gen võ giả à?
Khương Cửu Lê không tự chủ được, ánh mắt di chuyển đến chỗ Nhậm Kiệt.
Sau đó đồng tử chợt mở lớn, mặt mũi đỏ bừng.
Cô nàng chửi nhỏ một câu rồi quay đầu đi thẳng.
A a a!!! Mình vừa nhìn thấy cái gì vậy trời?
Anh ta, anh ta, anh ta…
Hízzz
Khương Cửu Lê vừa đi vừa lấy di động của mình ra.
“Alo…chị Nặc Nhan ạ? Bên em có chút chuyện muốn nhờ chị. Tình huống cụ thể thì phải…”
Khương Cửu Lê vừa đi vừa nói, giống y như con thỏ nhỏ bị giật mình, nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.
Nhậm Kiệt chỉ thấy được mỗi bóng lưng đang vội vàng rời đi của đối phương, cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Á! Gái gầu chó!
Mình bị đối phương đập chết mà!
Sao ẻm lại mò đến đây?
Cuối cùng đám người Vệ Bình Sinh cũng thoát khỏi khiếp sợ, lấy lại tinh thần, vội vàng xông lên đỡ Nhậm Kiệt.
Lúc này, hoa văn hỏa diễm và sừng Viêm Ma trên người cậu đã biến mất, mọi thứ đều trở lại trạng thái bình thường.
Chỉ là cánh tay trái vẫn trống trơn, chỗ bị cắt cụt còn đang nhỏ máu tong tỏng.
Sau khi ma hóa, hoa văn hỏa diễm có thể mượn sức mạnh của ngọn lửa để chữa trị những vết thương trên người Nhậm Kiệt. Thế nhưng cánh tay đã bị cắt bỏ, căn cơ mất sạch thì còn chữa trị cái rắm gì?
Mọc lại tay cụt?
Giờ Nhậm Kiệt còn chưa có năng lực này.
“Rốt cuộc là thế nào? Cậu…” Vệ Bình Sinh vội vàng hỏi.
Nhậm Kiệt sờ sờ mũi: “Có thể là do đã mở khóa gen, trở thành gen võ giả rồi nhỉ?”
Chuyện về cây Ác Ma…cậu không muốn nói cho người khác biết. Dù sao thì nó cũng quá là rùng rợn, nghe thôi cũng thấy khiếp hết cả người.
Giờ trên người Nhậm Kiệt có quá nhiều chuyện khiến người ta phải ngây ngẩn, cứ tùy tiện tìm một lý do rồi lừa gạt cho qua là được.
Nhiệt huyết nổ tung trong đầu Vệ Bình Sinh, mặt mũi cũng đỏ bừng:
“Tốt, tốt quá rồi! Thằng nhóc này may thật chứ, năng lực Hỏa Diễm à? Chắc là thuộc về hệ cổ huyết rồi!
Xem ra lúc chuyển lên chính thức, mũi thuốc biến đổi gen kia cậu cũng chẳng cần dùng nữa đâu.
Nhưng cánh tay này…”
Khóe miệng Nhậm Kiệt giật giật. Chả có nhẽ lại bảo thôi cứ sống tạm cho qua ngày à?
Cậu chàng đang định nói gì đó, lại nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Nhìn lại thì thấy viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân Cẩm Thành dẫn theo một đoàn bác sĩ, y tá đang vội vàng chạy đến.
Mấy ý tá trẻ vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt đã mặt đỏ tai hồng, hét toáng lên.
Tuy mấy cô đã thấy không ít việc đời nhưng chưa từng thấy ‘việc’ nào to như này!
Đây là năng khiếu trường sinh gì à?
“Mau, mau đưa anh bạn trẻ này đi cầm máu!”