Chương 9: Nặc Nhan tôi đây chính là cao thủ cấy ghép tay máy!
Một nhóm bác sĩ xông lên, xử lý máu me trên cánh tay cụt của Nhậm Kiệt rồi đè cậu lên xe đẩy, còn chu đáo đắp cho cả chăn lông.
Viện trưởng vô cùng nhiệt tình, nắm chặt bàn tay còn lại của cậu: “Để anh bạn trẻ chịu thiệt rồi. Cậu có quen biết với cao tầng của tập đoàn Thiên Hoa à? Sao không chịu nói sớm chứ?
Mau, mau lên xe cấp cứu. Đừng bỏ qua thời gian phẫu thuật tốt nhất.”
Nhậm Kiệt cau mày: “Cao tầng của tập đoàn Thiên Hoa? Chuyển đi? Chuyển đi đâu?”
Viện trưởng vẫn rất chi là nhiệt tình, đáp: “Tất nhiên là đi lắp một cánh tay mới chứ đi đâu?”
Nhậm Kiệt: ???
“Gắn tay? Không phải là mới cắt đi rồi à?”
Viện trưởng: …???
“Phải đến phòng thí nghiệm sinh vật Thiên Hoa ở Cẩm thành chứ. Bên kia mới gọi điện đến, muốn lắm cho cậu một cánh tay máy.”
Nhậm Kiệt: free à?
...
Cổng phòng thí nghiệm sinh vật Thiên Hoa, Cẩm thành.
Nhậm Kiệt bị nhân viên công tác đẩy như bay vào lối đi nội bộ.
Cậu ngước nhìn bầu trời đêm. Đau đớn truyền đến từ cánh tay cụt khiến ý thức của cậu vô cùng tỉnh táo.
Lúc này đêm đã về khuya, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống nhưng chẳng tia nào rơi vào lãnh thổ Đại Hạ.
Ánh trăng hội tụ rồi hóa thành ngân hà, chảy về phía chân trời…
Từ cái đêm của hơn trăm năm trước, ánh trăng đã không thuộc về nhân loại nữa rồi.
Bên ngoài vùng ánh trăng ảm đạm có một cánh cửa màu vàng óng vô cùng to lớn uy nghi, đứng sừng sững trên bầu trời Lam Tinh.
Cánh cửa đóng chặt, bên trên có vô số thần văn đang di chuyển, tràn đầy hơi thở thần thánh. Nó tản ra ánh sáng thần thánh, hắt xuống đại địa, chiếu sáng cả trời đêm.
Vừa hư ảo lại vừa chân thực, giống như không hề tồn tại ở chiều không gian này.
Mọi người gọi cánh cửa này là Thiên Môn Thần Thánh.
180 năm trước, nó xuất hiện trên bầu trời Lam Tinh và chưa từng mở ra.
Thần kỳ nhất chính là: bất kể ban ngày hay đêm đen, nhìn từ góc độ nào cũng chỉ thấy cửa chính của Thiên Môn Thần Thánh.
Không biết phía sau cánh cửa kia sẽ là những gì?
Trong suốt 180 năm nay, Thiên Môn Thần Thánh vẫn luôn chiếu rọi cho nhân loại. Có điều cảnh tượng này đã sớm trở thành quen thuộc, không có gì đáng để bàn tán nữa.
Mọi người đã quen với sự tồn tại của Thiên Môn Thần Thánh. Nhà nhà người người đều biết, nếu như không có sự xuất hiện của Thiên Môn Thần Thánh, có lẽ mồi lửa của văn minh nhân loại đã bị trận đại tai họa kia dập tắt.
Trong đầu Nhậm Kiệt có nghìn vạn suy nghĩ. Hình như gái đầu chó kia cũng là thần quyến giả, đúng không nhỉ?
Cậu chẳng quen biết ai làm việc ở tập đoàn Hoa Thiên, lần cấy ghép tay máy này… là do em gái kia sắp xếp à?
Chỉ một lát sau, Nhậm Kiệt đã bị đẩy vào phòng thí nghiệm nằm ở chỗ sâu nhất.
Khác xa với phòng thí nghiệm gọn gàng sạch, đầy thiết bị khoa học kỹ thuật mà cậu đã tưởng tượng.
Căn phòng này bừa bãi, lộn xộn không chịu được. Ngoài những thiết bị thí nghiệm thì sách vở, giấy nháp quăng bừa khắp nơi.
Lúc này Nặc Nhan đang ngồi khoanh chân trên ghế làm việc, miệng ngậm thuốc lá, cốc giữ nhiệt trên bàn đã biến thành gạt tàn. Cô đang tập trung nhìn vào điện thoại di động, nét mặt rất nghiêm túc.
Nặc Nhan búi tóc hai bên, mặc áo cộc tay trắng pha đen, bên dưới là quần đùi đi biển. Thân hình tuy mảnh mai nhưng lại nước nôi đầy đủ, nóng bỏng đến mức không hợp với dáng người.
Ngũ quan tuyệt mỹ nhưng mắt trái lại có thiết bị y tế che mắt chuyên dụng, vành tai phải cũng đeo một cái khuyên hình hoa tuyết.
Trên ngực Nặc Nhan có thẻ công tác, ghi rõ thân phận phụ trách phòng thí nghiệm của cô.
Di động của Nặc Nhan vẫn truyền ra tiếng ưm ưm a a, làm người ta nghe thấy mà mặt đỏ tai hồng…
Biểu cảm của Nhậm Kiệt cứng đờ, mặt mo của nhân công tác cũng đỏ bừng, rất biết điều mà chuồn mất.
Giờ trong phòng thí nghiệm chỉ còn mỗi Nặc Nhan, Nhậm Kiệt và âm thanh khó nói vẫn không ngừng quanh quẩn.
Nhậm Kiệt sờ sờ mũi: “Cái đấy ~ loa ngoài…”
“Ừ, cái này có gì mà phải dấu dấu diếm diếm.”
“Nhưng…bọn họ nói cô sẽ cấy ghép cánh tay cho tôi…”
“Không phải vội, không phải vội. Đàn ông đàn ang to xác thế này, chảy tí máu cũng không chết được đâu ha? Đợi tôi xem xong đã ~ đang đến lúc cao trào!”
Nhậm Kiệt: !!!
Ông nhổ vào!
Ông đây chỉ nghe tiến độ thôi cũng biết: vừa mới vừa dạo đầu thôi, còn lâu mới vào vấn đề chính nhé?
Với lại, cô nàng tên Nặc Nhan này chắc chắn là một kẻ siêu hung hãn.
Nhìn cái tốc độ học tập tài liệu này đi. Đợi cô xem xong, 1 tiếng 20 phút sau thì ông đây đã chảy máu đến chết mẹ nó rồi!
Em gái xấu xa, không có lương tâm này là người phụ trách phòng thí nghiệm thật đấy à?
“Cà ri bê à?” Hai mắt Nặc Nhan tỏa sáng. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Nhậm Kiệt, trên mặt lộ rõ vẻ: hóa ra là đồng đạo chung đường.
“Ù ôi ~ nhóc con, cậu rành ghê nhỉ ~”