Đám giáp sĩ chiến đấu với những người đó, suốt dọc đường tới đây, binh sĩ nước Lương không kháng cự, quần thần nước Lương không kháng cự. Những người duy nhất kháng cự không ngờ là đám tướng quân vô danh và đám nông dân đã buông đao kiếm.
Có lẽ những nông dân này ngày xưa cũng là dũng sĩ uy danh hiển hách, là những mãnh nhân mà Sở Bá Vương chẳng thể làm gì. Nhưng bọn họ cũng già rồi, không có binh khí vừa tay, trên người không có khôi giáp kiên cố, bọn họ nối nhau ngã xuống, nhưng không một ai lui lại. Càng lúc càng có nhiều tướng sĩ ngày xưa biết việc này, họ bắt đầu xuất chinh, dẫn theo gia đinh của mình, người nhà của mình, đánh nhau với quân Hán.
Hán sứ thấy không thể tiếp tục kéo dài như thế, hắn dẫn một nhóm người phản kích, sai những người khác nhanh chóng đưa Bành Việt rời thành.
Khi xe tù rời vương đô, Bành Việt trong xe tù rơi lệ ướt mặt, ông ta đã nói không ra lời, chỉ còn biết khóc. Nhìn những huynh đệ năm xưa người này nối người kia chết thảm, tim ông ta như bị dao nhọn khoét đi.
Thái phó lúc này đang cưỡi ngựa theo bên Bành Việt, mặt ông ta hết sức bất an.
"Đó là lỗi của đại vương ngài đấy, vì sao lại mưu phản, nếu ngài không mưu phản, bọn họ cũng sẽ không chết như thế."
"Mặc dù ta cũng theo ngài tác chiến, nhưng chúng ta đều là thần tử Đại Hán, ta làm như vậy là vì đại nghĩa, không thể nói là sai."
"Nếu như đợi ngài khởi binh, không biết sẽ có bao nhiêu người chết, ta làm thế là vì cứu người thôi."
Thái phó hoảng loạn nói, cứ nói đi nói lại, che giấu bất an trong lòng.
Còn Bành Việt không thèm nhìn ông ta một cái, thậm chí không biện giải, chỉ rơi lệ, thần sắc thẫn thờ, không nói gì cả. Cứ như không nhìn thấy tên thái phó đó.
Bành Việt bị cầm tù ở Lạc Dương, đồng thời Lưu Bang cũng bỏ việc xuống, tới Lạc Dương thẩm phán vị Lương vương ngày trước.
"Ngươi có tạo phản không?"
Lương vương toàn thân xiềng xích, quỳ trên mặt đất, đối diện với thẩm vấn của chủ quan, không nói không rằng.
"Bộ hạ Hộ Triếp của ngươi có phải khuyên ngươi khởi sự không?"
Lương vương vẫn không đáp.
"Ngươi bây giờ còn có cơ hội khiếu nại, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị nhận tội à?"
Bành Việt ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng:" Ta vô tội, đám bộ hạ của ta vô tội ..."
Trải qua thẩm vấn ba bốn ngày của đám quan lại, cuối cùng xác định, Lương vương Bành Việt có ý đồ tạo phản, bộ hạ của ông ta từng nhiều lần khuyên ông ta khởi sự. Đồng thời, gần đây nhất Lương vương chiêu mộ sĩ tốt quy mô lớn, tích trữ lương thảo, có hiềm nghi tạo phản. Trong quá trình bắt giữ, càng cổ động bách tính nước Lương tập kích giáo sĩ, thái phó nước Lương có thể làm chứng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, dựa theo luật pháp triều Hán, lấy tội danh mưu phản tru di tông tộc cùng với tông tộc liên quan.
Lưu Bang tới rất kín đáo, gần như không mấy người biết hoàng đế đã tới nơi này.
Ông ta vội vàng vào trong lao ngục, nhìn Bành Việc bị xích toàn thân.
Không biết vì sao trên mặt ông ta chẳng có lấy chút vui mừng nào.
"Vì sao ngươi lại mưu phản?"
"Thần chưa bao giờ mưu phản ... Chưa bao giờ mưu phản ..."
Bành Việt vốn mang bệnh trên người, lúc này nhìn càng thê thảm, tóc tai rối bù, thần sắc hoảng hốt, chẳng còn thấy được chút bóng dáng nào của Lương vương anh dũng năm xưa.
"Quần thần thỉnh cầu trẫm xử tử ngươi." Lưu Bang nói:
Bành Việt từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn nhìn Lưu Bang.
Lưu Bang nhìn thẳng ông ta, hai tay khi nắm chặt, khi lại mở ra, sắc mặt biến ảo, môi khẽ mấp máy, con ngươi tựa hồ đang run.
Trầm mặc rất lâu, Lưu Bang rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Trẫm xá miễn cho Lương vương và tông tộc tội chết, phế Lương vương thành bình dân, giải trừ gông cùm, đày tới đất Thục, cho ông ta an hưởng tuổi già."
"Bệ hạ! Không thể!" Ngự sử đại phu Triệu Nghiêu cả kinh, nói lớn:" Trước kia Sở vương phản loạn, bệ hạ không giết, cho nên thiên hạ mới có nhiều chư hầu phản loạn như vậy. Chẳng lẽ bệ hạ muốn để chư hầu thiên hạ đều mưu phản sao?"
"Ý trẫm đã quyết, không cần nhiều lời." Lưu Bang xoay người đi rất bá khí:
………………….. …………
"Khi không nên giết suốt cả ngày lo nghĩ, không yên một khắc. Lúc có thể ra tay thì lại nói gì mà tình nghĩa cũ, không chịu dứt khoát nhanh gọn."
"Đem yêu ghét của bản thân đặt trên thiên hạ, nhu nhược thiếu quyết đoán, thưởng phạt không rõ ràng, ông ta là thứ hoàng đế gì vậy?"
Lữ hậu nhíu mày, lạnh lùng nói.
Sứ giả quỳ trước mặt bà cúi thấp đầu, run bần bật, mặc dù là người của hoàng hậu, thế nhưng loại chuyện hoàng hậu chỉ trích hoàng đế, tốt nhất vẫn là đừng nên nghe.
"Ngươi về nói với Triệu Nghiêu, bảo hắn nghĩ cách giữ hoàng đế lại, tốt nhất là giữ vài ngày. Ta đợi ở đây, vài ngày nữa sẽ đích thân tới Lạc Dương."
Lưu Bang đăng cơ đã mười một năm, lúc này hai người Lưu Bang và Lữ Trĩ đều nhạy bén cảm giác được cái họa sát sườn của Đại Hán hiện nay không phải Hung Nô ở tái ngoại, mà là từ các chư hầu vương khác họ trong nước. Hai người đều có ý nghĩ tiêu diệt chư hầu vương, chỉ là tâm thái hai người không giống nhau.
Lưu Bang yêu thích đám lão huynh đệ theo mình tác chiến nhiều năm, nhưng lại lo một ngày mình không còn nữa, Lưu Doanh không thể trấn áp bọn họ. Sâu trong lòng ông ta coi thường Lưu Doanh, thấy rằng Lưu Doanh căn bản không phải là đối thủ của đám chư hầu vương, bất kể là ở chính trị, mưu lược hay quân sự.
Ông ta lo mình sẽ thành Hán Thủy Hoàng, Lưu Doanh sẽ thành Hán Nhị Thế, mặc dù Lưu Doanh hoàn toàn khác Hồ Hợi, nhưng kết cục chỉ sợ càng thảm hơn.
Nhưng đối với đám lão bằng hữu này, Lưu Bang vẫn giữ lại tình nghĩa nhất định, diệt trừ nguy hiểm là được rồi, có thể không cần giết thì khỏi giết. Mấy năm qua, ông ta tha cho cả Trương Ngao, Hàn Tín. Nếu Lưu Bang một lòng muốn giết hết tất cả chư hầu vương thì đã chẳng phái bằng hữu thân thiết nhất sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm đi làm Yến vương.
Lần này đối với Bành Việt, mặc dù không phải là người theo mình tác chiến ngay từ đầu, nhưng giữa hai người đúng là có giao tình. Lưu Bang không nhẫn tâm giết hại, giữ lại tính mạng Bành Việt và tông tộc.
Lữ hậu thì khác, so với Lưu Bang, bà ta lạnh lùng hơn một chút, bà ta muốn nhổ cỏ tận gốc, bất kể là vì dọn đường cho Lưu Doanh trong tương lai, hay là vì củng cổ sự thống trị của vương triều Đại Hán. Bà ta và những người kia lại chẳng phải là chiến hữu cũ, giết chẳng hề mềm lòng.
Bởi thế Lưu Bang có thể tha cho Hàn Tín chứ Lữ hậu lại muốn giết ông ta. Lưu Bang khi dẫn quân về mới biết Hàn Tín bị giết rồi, khi đó ông ta và vui sướng lại vừa thương tiếc, tâm tình hết sức phức tạp.
Còn Bành Việt, trong mắt Lữ hậu cũng là đại họa không thể không trừ, vì thế khi bà dự liệu trước Lưu Bang sẽ không giết Bành Việt, cho nên Lữ hậu tới đây trước, đợi Bành Việt. Chuyện Lưu Bang không muốn làm, bà sẽ khiến Lưu Bang phải làm.
Lưu Trường chẳng biết cái gì hết, nó chỉ coi a mẫu muốn dẫn mình đi gặp a phụ.
Hiện bọn họ không tiếp tục lên đường, Lữ hậu nói với Lưu Trường, bà bị mệt, muốn ở lại huyện thành này nghỉ ngơi vài ngày. Có điều khoảng thời gian này có không ít người tới bái kiến Lữ hậu, bởi thế Lữ hậu liền ủy phái một viên quan lại trong huyện, để viên quan lại này dẫn Lưu Trường đi vào trong huyện chơi.