Lưu Trường ngẩng đầu lên, nhìn vị huyện úy ở bên cạnh.
Có thể nhìn ra, vì trông coi mình, a mẫu cũng phí một phen tâm tư, vị huyện úy này vóc dáng thấp hơn Phàn Khoái một chít xíu, lưng hùm vai gấu, mặt râu quai nón, đứng đâu cũng rất gây áp lực. Đại khái là sợ mình chạy, sau lưng hắn còn theo mấy sĩ tốt, luôn nhìn xung quanh.
"Công tử muốn đi đâu?"
"Tùy tiện đi loanh quanh trong huyện thôi!"
"Vâng!"
Cái tên to như tịnh đó bế Lưu Trường lên xe, đích thân đánh xe, thong thả đi vòng quanh huyện thành, đây là lần đầu tiên Lưu Trường du lịch thành trì ngoài Trường An, là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
"Nơi này tên là gì?"
"Trịnh Huyện ạ."
"Là cái Trịnh Huyện của nước Hàn à?"
"Không phải ạ."
"Trong huyện có bao nhiêu người?"
"Không được tiết lộ ạ."
"Vì sao?"
"Chỉ có quan viên đương địa và quan trên được hỏi tới."
"Ta không tính là quan trên à?"
"Công tử là quý nhân, nhưng không phải là quan trên."
"Nếu nhị ca ta tới thì sao?"
"Thái tử tất nhiên là có thể hỏi."
Lưu Trường tức thì không vui nữa, sao chỗ các ngươi cũng chơi trò phân biệt hoàng tử thế, hắn là hoàng tử, ta cũng là hoàng tử, hắn được biết mà ta thì không à?
Nơi này đúng là một cái huyện vô cùng bần cùng, đi vòng quanh huyện thành thế mà Lưu Trường thậm chí không nhìn thấy cỗ xe ngựa thứ hai. Nó vốn định làm một chuyện kiểu vì dân trừ hại, trừng trị hoàn khố gì đó, nhưng mà trong cái huyện thành này làm sao một tên hoàn khố cũng chẳng có như vậy chứ?"
Khắp nơi là nhà cửa tàn phá, đường xá hư hại, bách tính cùng khổ cúi đầu bước nhanh, thi thoảng thấy được mấy đứa bé chơi đùa, sau khi thấy xa giá thì lập tức biến mất không còn tung tích. Nhìn cảnh tượng trước mắt, nụ cười trên mặt Lưu Trường không thấy nữa, lần đầu tiên nó thực sự hiểu được lời trước kia tứ ca nói với mình.
Khi nó chất vấn vì sao đám tượng nhân đều sống thảm như thế, tứ ca từng nói với nó, cả thiên hạ đều như thế.
Nhưng khi đó nó còn chưa có nhận thực sự về hết thảy mọi thứ, còn giờ, nó nhìn thấy rồi.
Chợ của Trịnh Huyện cũng chẳng có một tí không khí nào của một cái chợ, chẳng có ai lớn tiếng rao hàng, cũng chẳng có người lựa chọn, người qua kẻ lại chỉ vội vàng lấy thứ mình muốn mua, giao tiền, lấy một cái hóa đơn chia đôi, vội vàng rời đi.
Lưu Trường đi dạo quanh huyện thành vài ngày liền, nhưng tâm tình càng lúc càng nặng nề.
Ngày hôm đó, khi nó lần nữa tới chợ, rốt cuộc nhìn thấy một màn đột phá.
Trong một góc vắng vẻ, mấy người gầy gò quỳ nơi đó, hai người trông có vẻ có tiền chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ, thậm chí kéo một nữ nhân trong đó muốn đi. Lưu Trường trợn tròn mắt, giỏi lắm, giữa ban ngày ban mặt mà dám cưỡng đoạt dân nữ à?
Khi Lưu Trường đùng đùng nổi giận xông tới thì hai người kia đang cạy miệng cô bé xem răng, xem rất chăm chú.
"Các ngươi đang làm cái gì thế hả?" Lưu Trường nổi giận quát:
Phú hộ ngẩn người, quay lại hành lễ với Lưu Trường:" Bẩm quý nhân, bọn tiểu nhân đang mua lệ thần.
Người trong huyện không hề biết nhân vật lớn tới huyện là ai, chỉ là nhìn thấy cả huyện úy của huyện cũng theo sau đứa bé này, bảo vệ một tấc không rời, trong lòng cũng sợ lắm, nên vội giải thích.
Lưu Trường nhìn mấy người kia, mua lệ thần, nó đương nhiên biết đó là ý gì. Cái công từng nói với nó, trong Hán luật có một điều là lệ thần thiếp, ý là con người vì phạm tội mà thành nô lệ, thành quan nô, dùng để ban thưởng đại thần có công. Mà Đại Hán còn tồn tại lệ thần của dân gian, cũng chính là nô lệ tư nhân.
Lưu Trường đờ đẫn nhìn hàng hóa sống sờ sờ mặc người ta lựa chọn trước mắt, có nam có nữ, cũng có đứa bé chạc tuổi nó.
Cảnh này gây ra tác động cực lớn tới Lưu Trường nhỏ tuổi.
"Bọn họ không có đất đai, muốn sống tiếp chỉ có thể làm lệ thần, có điều công tử đừng lo, nếu tích đủ tiền, bọn họ có thể chuộc bản thân về."
Huyện úy sợ vị công tử rảnh rỗi này gây ra sự cố gì, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ:
"Mua ruộng đất cho bọn họ cần bao nhiêu tiền?"
"Chuyện này ..."
Huyện úy đếm người trước mặt, nói:" Ruộng một mẫu, giá bảy mươi, đông như thế này, sợ là giá không dưới bốn nghìn ... Công tử, lệ thần trong huyện nhiều như vậy ... Chuyện này, công tử không giúp được hết đâu."
"Huyện thành, thậm chí cả thiên hạ nhiều lệ thần, đó là vấn đề của hoàng đế, thừa tướng. Hôm nay ta nhìn thấy mà không cứu, vậy đó là vấn đề của ta.
Những lời này của Lưu Trường làm huyện úy tức thì trố cả mắt, kinh ngạc đánh giá lại vị công tử trông rất thiếu tin cậy trước mắt, chẳng lẽ mấy ngày trước mình nhìn nhầm? Vị công tử này mà cũng nói ra được lời đường đường đại nghĩa thế sao??
"Công tử nghĩa cả!!"
Lưu Trường toét miệng cười:" Ngươi thấy ta nghĩa cả phải không?"
"Vâng."
"Vậy cho ta vay năm nghìn tiền."
"Thần nhà nghèo ..."
"Ta về huyện nha sẽ trả cho ngươi, chẳng nhẽ ngươi muốn làm tiểu nhân thấy lợi vong nghĩa."
Trò bắt cóc đạo đức này được Lưu Trường chơi cực đẹp, huyện úy thời khắc này hận không thể tát mình mấy cái, ai bảo ngươi lắm mồm ... Hắn chỉ biết nhìn sĩ tốt sau lưng ... Thế là mấy người vừa gom vừa góp, lại phái sĩ tốt đi tìm người khác, chưa tới nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc gom được hơn 4500 tiền.
Đám lệ thần sững người, khi Lưu Trường phân phát tiền cho bọn họ, bảo bọn họ tự đi mua đất, canh tác cho tốt, bọn họ toàn thân run rẩy, khóc ầm ĩ, có người nhào tới quỳ trước mặt Lưu Trường, khấu đầu. Lưu Trường phất cánh tay nhỏ, lên xe rời đi.
Thậm chí ngay cả tên tuổi cũng không để lại.
Trên đường về đại khái cho rằng mình đã làm chuyện tốt, Lưu Trường tràn đầy vui sướng, còn vị huyện úy kia thì mặt đen thui, không nói không rằng.
Về tới huyện nha Lưu Trường vội vã chạy vào phòng của mẫu thân.
"A mẫu ~~~~"
"Con bóp vai cho a mẫu ..."
"Con rót nước cho a mẫu ...."
Lữ hậu mặt lạnh :" Nói, đã gây ra chuyện gì?"
Lưu Trường ủy khuất ngồi trước mặt bà, nói:" Con chưa từng gây chuyện, hôm nay ra ngoài, nhìn thấy mấy bình dân bán thân làm nô, con không đành lòng liền mượn tiền huyện úy, mua đất cho họ .... Xin a mẫu cho con vay tiền, con đi trả cho huyện úy và sĩ tốt, còn tiền của a mẫu, đợi khi nào có đất phong con sẽ trả."
Nghe những lời này của Lưu Trường, Lữ hậu không còn giận nữa, cũng không truy hỏi, bà bình tĩnh nói:" Con vay của bọn họ bao nhiêu tiền?"
"Dạ ... Một vạn." Công tử Trường tính ăn chênh lệch:
……………. …….
Ngày hôm đó Trịnh Huyện có quý nhân tới lại đón một vị tội nhân.
Vị tội nhân này rất đặc thù.
Ông ta ngồi trong xe ngựa, thậm chí còn có môn khách đi cùng.
Người này là Bành Việt.
Lưu Bang không đuổi cùng giết tận Bành Việt, không an bài xe tù cho ông ta, lý do ông ta bệnh nặng, sợ ở trong xe tù vất vả mà chết. Đồng thời lại an bài vài môn khách Bành Việt tín nhiệm đi theo hầu hạ, cho ông ta sự tôn trọng đáng có của một chư hầu vương. Trên đường đi, sĩ tốt không giao lưu với ông ta, nhưng cũng không cố ý sỉ nhục hoặc đánh mắng.
Bành Việt ho khe khẽ, Lưu Bang xá miễn làm ông ta sống lại được đôi phần, mặc dù trong lòng vẫn còn rất ủy khuất, ông ta đi trước, gia quyến tông tộc theo sau, bọn họ sẽ tới huyện thành nhỏ ở đất Thục, ở đó sống phần đời còn lại.
Bành Việt chỉ biết thở dài, quan lại đương địa sớm biết tin ông ta tới, rất nhanh giao thiệp với sĩ tốt áp giải ông ta. Những quan lại này không dám tới thăm Bành Việt, cũng không dám giao lưu với ông ta. Bành Việt là một phản tặc, có dính líu tới phản tặc không phải là chuyện tốt. Huống hồ ông ta là phản tặc đặc thù, có quan hệ không tệ với hoàng đế.
Chuyện này rất phiền toái, không thể quá thân cận, miễn bị cho rằng có liên quan tới phản tặc, cũng không thể quá hà khắc, miễn bị hoàng đế trách phạt.
Thêm vào sức khỏe Bành Việt không tốt, mọi người đều rất lo lắng, nếu Bành Việt chết trong xe, trời mới biết hoàng đế sẽ phản ứng thế nào.
Bởi vậy quan viên đương địa đều không gặp mặt Bành Việt, trực tiếp an bài ông ta ở dịch xá trong huyện, hi vọng ông ta nghỉ ngơi khỏe rồi đi cho mau.
Bành Việt bình tĩnh ngồi ở trong góc sân dịch xá, trên bàn trước mặt là rượu nóng hôi hổi, cơm nước khá thịnh soạn. Đám sĩ tốt không cho ông ta ra ngoài, bởi thế ông ta sai môn khách mở rộng cửa chính, thông qua đó mà nhìn thế giới bên ngoài. Ông ta nhìn ngoài cửa, vừa ăn vừa uống, dường như những chiến hữu ngày nào đều ngồi ở một bên cửa.
Khi Bành Việt đang hoài niệm những lão huynh đệ vì ông ta mà chiến tử, đột nhiên có một cái đầu tròn xoe từ cửa thò vào.
Cái đầu đó nhìn trái nhìn phải sau đó nhìn về phía Bành Việt.
Đó là đứa bé tuổi không lớn, chỉ thấy nó nuốt nước bọt, hỏi:" Ông đang ăn thịt đấy à?"