Chương 058: [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ

Cha nào con nấy. (1)

Phiên bản dịch 6922 chữ

Lưu Bang dùng râu cọ mặt Lưu Trường, thấy Lưu Trường mặt đầy ghét bỏ cố đẩy mình ra, ông ta không nhịn được cười ha hả.

"Hổ con của trẫm tới thăm trẫm này!"

Lưu Bang kêu lớn, tướng lĩnh dưới quyền cùng cười vang.

"Thời gian trôi qua thật nhanh, công tử Trường đã chừng này tuổi rồi! Xin bệ hạ đưa thần." Hạ Hầu Anh nói:

Thế là Lưu Trường rơi vào tay Hạ Hầu Anh, lúc bình thường ông ta trông hiền hòa dễ gần, bế Lưu Trường cười hỏi:" Công tử có chiến xa không?"

"Không có."

"Đợi diệt được Trần Hi, thần đem chiến xa của hắn tặng cho công tử, thế nào?"

"Hay quá! Hay quá!"

Lữ hậu ngồi bên cạnh Lưu Bang, bình tĩnh nhìn cảnh này.

Lữ hậu dẫn Lưu Trường tới Lạc Dương, mà mục đích ban đầu của bà là muốn diệt trừ Bành Việt, nay Bành Việt không theo bà tới Lạc Dương, thế là tình huống trở nên có chút lúng túng. Cứ như là bà vì nhớ nhung trượng phu, nên dẫn con tới thăm vậy ... Bà là Lữ hậu, không phải là thê tử u oán ở nhà bế con chờ đợi trượng phu trở về.

Chuyện diễn ra rất xấu hổ, nhưng Lưu Bang đúng là rất vui.

Ông ta rời hoàng cung một thời gian rồi, có chút nhớ nhà, nhìn thấy Lưu Trường liền vui mừng bế nó lên, không chịu buông tay, lại gọi mọi người tới cùng ăn cơm. Cơm nước rất đơn giản, dù sao đây là thời chiến, Lưu Bang không thể tổ chức yến tiệc như trước.

Có thể nhìn ra, Lưu Bang thực sự rất vui.

Ông ta nói với đám bộ hạ:" Đứa nhi tử này của trẫm thường ngày ngang bướng nhất, trẫm không ngờ, nó lại nhớ trẫm như thế, khóc quấy đòi mẫu thân đưa đi thăm trẫm ... Nhi tử như thế này làm sao có thể gọi là ngang bướng chứ?"

Lưu Trường rất muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lữ hậu, nó nuốt hết vào, dối lòng:" Đúng, đúng, con khóc lóc đòi a mẫu đưa tới Lạc Dương, con rất nhớ a phụ."

Đám tướng lĩnh có lẽ cũng nhớ tới con của mình, hết người này tới người kia bế Lưu Trường, vừa trêu chọc, lại tặng quà, tóm lại Lưu Trường bị hành thảm.

Sắc trời tối dần.

Đám tướng lĩnh nhìn nhau, Hạ Hầu Anh đứng dậy trước tiên, cười nói:" Nếu hoàng hậu đã tự mình tới thăm, vậy bọn ta đi sớm thôi."

"Ha ha ha! Bệ hạ, sáng mai phải dậy sớm đấy."

Đám lão bộ hạ này cũng giống tính Lưu Bang, chẳng một ai đứng đắn.

Chỉ có Lữ hậu đối diện với lời trêu chọc ấy mà mặt không đổi sắc, bình thản tiếp nhận.

Đám tướng lĩnh lần lượt đứng dậy cáo biệt rời đi, chỉ có Lưu Trường đứng nguyên tại chỗ, Hạ Hầu Anh bế nó lên nói:" Đi thôi, đi thôi, còn ở lại làm cái gì?"

Trong phòng chỉ còn lại Lưu Bang và Lữ hậu, hai người nhìn đối phương, không nói một lời.

Lưu Bang cứ nghĩ, rốt cuộc là từ khi nào mà hai người họ trở nên lãnh đạm như thế? Có phải là từ lúc mình bỏ lại nàng? Ném người nhà từ trên xe ngựa xuống không? Hay là từ lúc gặp được Thích phu nhân?

Đôi phu thê lâu năm nương tựa nhau trong lúc hoạn nạn, giờ ở riêng bên nhau, vậy mà không tìm được chút đề tài nào. Hai người đều không biết nên nói gì, có lẽ là căn bản chẳng muốn nói gì.

"Trẫm đã xá miễn cho Bành Việt."

"Ừm."

"Phản quân không kiên trì được bao lâu nữa."

"Ừm."

"Các con vẫn con khỏe chứ?"

"Như Ý vẫn khỏe, thiếp chưa giết nó."

"Cái này ..." Lưu Bang á khẩu rất lâu mới hỏi tiếp:" Thằng nhãi Lưu Trường không gây ra phiền toái gì chứ?"

Nói tới Lưu Trường, Lữ hậu liền đầy một bụng lửa giận, chuyện này ngoài Lưu Bang, bà chẳng còn ai để trút ra được:" Bệ hạ còn không biết nó sao, nó là thứ không gây chuyện mà được à? Nó đã ra tay giết người rồi, bệ hạ đã biết chưa?"

"Cái gì?" Lưu Bang cả kinh:

"Nó còn cướp đồ ăn vặt của Phàn Khanh."

"Ồ." Chuyện này Lưu Bang không lạ:

"Dọc đường nó còn định lừa tiền của thiếp."

"Có chuyện này à?" Lưu Bang tròn mắt, thằng nhãi thật to gan:

"Quán phu nhân mắng nó vài câu, nó liền dùng nước lạnh hất người ta."

"Thằng nhãi." Lưu Bang rít lên:

"Đầu tượng đá phía trước Trường Tín Điện của bệ hạ bị nó cưa mất rồi."

Lưu Bang đùng đùng nổi giận:" Thằng nhãi đó không thể không đánh!"

Lữ hậu đem hết chuyện xấu Lưu Trường làm trong thời gian qua kể ra, hai người một chửi mắng, một phụ họa, không khí sôi nổi hơn.

"Ngày mai gọi nó tới trẫm phải dạy bảo nó thật tốt."

"Ừm!"

"Vậy .... Chúng ta nghỉ ngơi trước đi?"

"Được ..."

................ .................

Đêm hôm đó Lưu Trường ngủ ở lại một tòa phủ khác, Hạ Hầu Anh lo nó sợ, còn chuyên môn tìm hai phụ nữ, an bài ở ngoài sân.

Lưu Trường sáng sớm đã dậy rồi, nhưng phụ mẫu đều chưa dậy, nó đòi đi gặp phụ mẫu, Hạ Hầu Anh liền đưa nó đi, bảo là đưa đi làm chiến xa, thế là Lưu Trường không quấy nữa. Hạ Hầu Anh liền để Lưu Trường ngồi trên chiến xa, đích thân ông ta đánh xe.

Khi Hạ Hầu Anh ngồi lên chiến xa, thần sắc liền khác hẳn.

Chiến xa thình lình xung phong, Lưu Trường ngồi bên trên vô cùng kích động, la hét om xòm, chẳng hề sợ hãi chút nào. Hạ Hầu Anh liền đưa nó đi quanh phòng, kỹ thuật đánh xe của ông ta rất cao. Năm xưa Lưu Bang bị Hạng Vũ đánh cho đại bại, binh bại bất lợi, Lưu Bang phải ngồi xe ngựa cấp tốc bỏ chạy.

Giữa đường Hạ Hầu Anh gặp được hai đứa con của Lưu Bang và Lữ hậu, chính là Lưu Doanh và Lỗ Nguyên công chúa, liền đưa bọn họ lên xe.

Ngựa đã chạy mệt lắm rồi, kẻ địch lại đuổi sát phía sau, Lưu Bang hết sức nóng ruột, mấy lần dùng chân đá hai đứa con xuống xe, muốn ném đi cho xong chuyện. Nhưng lần nào Hạ Hầu Anh cũng nhảy xuống, nhặt bọn chúng lên xe.

Hạ Hầu Anh đánh xe, trước tiên là đi chầm chậm, đợi hai đứa bé sợ chết khiếp ôm chặt cổ mình mới đánh xe phóng nhanh. Lưu Bang vì thế cực kỳ tức giận, hơn mười lần muốn giết Hạ Hầu Anh, nhưng cuối cùng vẫn thoát khỏi hiểm cảnh, ông ta đưa Lưu Doanh và Lỗ Nguyên công chúa bình an vô sự tới phong ấp.

Lữ hậu là người chứng kiến hết tất cả, bởi thế khi Lưu Như Ý cảm khái mình không sinh sớm mười năm, không thể thao Lưu Bang đi đánh trận, bà luôn khinh thường, sinh sớm mười năm để làm gì? Để bị a phụ ngươi ném khỏi xe ngựa à?

Từ chuyện này có thể nhìn thấy một mặt vô tình của Lưu Bang, vì đại nghiệp, ông ta có thể hi sinh bất kỳ ai.

Nhưng đồng thời cũng có thể nhìn ra một hơn người của Hạ Hầu Anh, vừa đánh xe lại còn có thể bắt được trẻ nhỏ, ai giỏi hơn ông ta?

Vì chuyện này mà Lữ hậu vô cùng tôn kính Hạ Hầu Anh, mà Lưu Doanh càng coi ông ta là ân nhân, sau khi Lưu Doanh lên ngôi, chuyện đầu tiên hắn làm là đem trạch đệ gần phía bắc hoàng cung nhất ban cho Hạ Hầu Anh, lấy tên là "Cận Ngã", biểu thị ân sủng với Hạ Hầu Anh.

Hạ Hầu Anh cũng là đồng hương thời đầu theo Lưu Bang lêu lổng, ông ta vốn là mã phu, quan hệ với Lưu Bang rất mật thiết.

Có điều ông ta không phải đánh xe ngựa bình thường, chỉ cần ngồi trên chiến xa của ông ta là một mực tiến về phía trước, không có gì cản được ông ta. Trong đại chiến Hán Sở, vị huynh đệ này đánh xe ngựa xông thẳng vào quân Sở, đánh cho quân Sở đại bại.

Đến Hàn Tín cũng phải tỏ ý kính trọng với vị mãnh nhân này, quan hệ hai người bọn họ trước nay không tệ. Đương nhiên cũng có nguyên do là Hạ Hầu Anh từng cứu Hàn Tín, có điều Hàn Tín đúng là rất bội phục sự dũng mãnh của ông ta. Còn từng cho rằng Hạ Hầu Anh mới là đệ nhất dũng sĩ của quân Hán.

Bạn đang đọc [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ của Lịch Sử Hệ Chi Lang

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    204

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!