Chương 073: [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ

Con ta Lưu Trường có phong thái chư hầu vương. (1)

Phiên bản dịch 7475 chữ

"Vị cuối cùng, Hạ Hầu Táo!" Chu Thắng Chi giới thiệu thằng bé sáu bảy tuổi:

"Có phải là nhi tử của Hạ Hầu Anh tướng quân!"

"Chính phải ạ."

"Ái dà!" Lưu Trường vội đi tới, đích thân đỡ dậy, còn nắm tay hắn nói :" Lần trước ta tới Lạc Dương, Hạ Hầu Anh tướng quân từng vì ta đánh xe ... Còn chuyên môn hứa với ta, đợi ta phá địch, sẽ đem chiến xa của phản tặc tặng cho ta, ta không thể vô lễ với ngươi."

Mọi người mừng rỡ, hết tên nọ tới tên kia lên tiếng hỏi, toàn hỏi kiếm pháp của Lưu Trường, Lưu Trường mặt cao thâm khó lường. Chu Thắng Chi liền mời công tử Trường tới phủ mình, nay Chu Bột không có nhà, bọn chúng thường tụ tập ở phủ Chu Thắng Chi chơi.

Lưu Trường cũng không chối từ, đợi mọi người tới Chu phủ, Chu Thắng Chi gọi hạ nhân chuẩn bị cơm nước. Đám trẻ con vốn không để ý, nhưng phu nhân của Chu Bột biết hoàng tử tới thì vội dặn dò hạ nhân chuẩn bị tử tế, không qua loa như trước kia.

Vì thế đám trẻ con bắt đầu một buổi yến tiệc thực sự của mình.

Lưu Trường ngồi ở thượng vị, ngạo nghễ nhìn cả đám, bọn trẻ con cũng không ngồi lộn xộn như trước mà học người lớn phân ra ngồi trái phải Lưu Trường.

"Có thể quen chư vị anh hùng hào kiệt thế này thực sự là vinh hạnh của ta, chỉ là chúng ta không thể uống rượu, vậy thì lấy nước thay rượu! Kính các vị một chén! Uống!"

"Đa tạ công tử ban nước!"

Rất nhanh Lưu Trường liền quen thuộc với bọn chúng, nó phát hiện ra, giao lưu với đám này là cảm giác hoàn toàn khác. Không giống với đám ca ca trong nhà, những người này hết sức chú tâm nghe lời nó, điều này với Lưu Trường mà nói quả thực là một loại hưởng thụ. Lưu Trường vốn nói rất nhiều, giờ nói càng nhiều.

"Ài, đúng là làm người ta bi ai."

"Hôm nay huynh đệ chúng ta tụ tập, công tử hà cớ gì lại thở dài?"

Bọn chúng còn rất biết phối hợp, điều này làm Lưu Trường thêm mừng rỡ.

"Thân là đại trường phu, phụ huynh của chúng ta đều ở chiến trường chém giết, chúng ta lại ở đây uống rượu, đó chẳng phải là chuyện bi ai hay sao?"

Cả đám thở dài :" Công tử nói đúng!"

"Đại trượng phu phải đỉnh thiên lập địa, nay Trần tặc mưu phản, ta chỉ hận còn nhỏ, nếu có thể lên chiến trường nhất định bắt sống tên tặc này! Thế cục thiên hạ bây giờ, ôi chao ..."

Lưu Trường khua môi mua mép, nói từ đại thế thiên hạ, nói tới tình hình địa phương, trong đám này, nó là người duy nhất từng rời Trường An, thế là lớn mật nói tới tình huống bi thảm mình thấy trên đường. Nói tới nô lệ bị người ta buôn bán, nói tới bách tính không có cơm ăn lót dạ, bộ dạng thương xót chúng sinh, ấy vậy mà đám trẻ con lại tin thật.

Trong mắt đám trẻ con, Lưu Trường không gì không biết, không gì không hiểu, không gì không hay, từng rời thành, từng giết tặc khấu, biết đại sự thiên hạ, lại còn đích thân tham gia, đúng là đại ca hoàn mỹ.

Ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Lưu Trường lấp lánh ánh sao, sùng bái vô cùng.

"Hàn Tín gặp ta, liền giữ tay ta không buông, muốn ta kế thừa y bát. Cái công gặp ta, cũng thỉnh cầu ta kế thừa kiếm pháp của ông ấy! Nay ta khiêm tốn học tập, tương lai ắt có một ngày làm nên việc lớn."

"Nào, mọi người cùng ta ... Gió lớn thổi lên mây tung bay ..."

Nói tới hứng khởi Lưu Trường ngẩng đầu hát vang.

Tiếng ca này, phải nói làm sao đây, ngũ âm lệch lạc, sói tru quỷ khóc, nhưng đám trẻ con rất kích động, cũng lần lượt hát vang. Vì Lưu Trường vỗ nhịp hát to. Lưu Trường thình lình đứng dậy, dùng kiếm gỗ bắt đầu cái gọi là "kiếm vũ", thứ kiếm vũ này không có tiết tấu, không có chương pháp, Lưu Trường hết đâm lại đâm, không lần nào trùng lặp.

Bất tri bất giác đã chơi tới rất khuya.

Cả đám có chút mệt mỏi, bình thường vào giờ này chúng sớm đi ngủ rồi, nhưng hôm nay, chúng chỉ muốn nghe Lưu Trường kể nhiều chuyện hơn nữa.

Khi Lưu Trường rời đi, cả đám khom người hành lễ cáo biệt.

Lưu Trường vẫy vẫy tay, thân thiết cáo biệt bọn chúng, ngâm nga tiểu khúc đi về hoàng cung.

Vừa mới tới bên hoàng cùng thì một vị kỵ sĩ xông tới, kỵ sĩ đó trông vô cùng hoảng hốt, nhìn thấy Lưu Trường, hắn ghìm cương ngựa hô lớn về phía sau:" Tìm thấy công tử rồi! Tìm thấy rồi! Mau về bẩm báo với hoàng hậu, công tử không lạc mất!"

Lưu Trường sững người, vô thức sờ mông.

Ừ, cũng đáng!

…………… ………………

"Sư phụ, đệ tử thấy mình không cần học kiếm pháp nữa rồi." Lưu Trường tay cầm kiếm gỗ, có chút trầm tư nói:

"Hả?" Cái công kinh ngạc nhìn nó:

"Đệ tử phát hiện ra, kiếm pháp cao minh nhất kỳ thực không phải dùng kiếm, mà là lấy môi làm thương, lấy lưỡi làm kiếm, giết người một cách vô hình, lui địch bằng lời nói."

"Thế là, vậy ngươi lui một cái ta xem?" Cái công rút kiếm thật ra, vào thế tấn công.

"Ấy ... Đệ tử vẫn tiếp tục học kiếm pháp thì hơn." Lưu Trường vội đổi ý:

Quãng thời gian này cuộc sống của Lưu Trường tương đối dễ chịu, theo Cái công học kiếm, cùng Loan Bố luyện kiếm, thời gian khác thì dẫn một đám trẻ con khốn kiếp bắt đầu làm xằng ở Trường An. Đám kế thừa "ưu tú" của tập đoàn công thần này xưa nay như nắm cát rời, cả Chu Thắng Chi cũng không nắm lại được làm một, mạnh đứa nào đứa nấy làm, cho nên hiệu quả không tốt.

Thế nhưng tình huống bây giờ khác lắm, Lưu Trường từ trên trời giáng xuống, đem tập đoàn quan nhị đại vốn tản mác này ngưng tụ làm một, bởi thế chúng bộc phát ra sức chiến đấu vô cùng lớn. Lưu Trường sai Chu Thắng Chi, Phàn Kháng cùng với Hạ Hầu Táo tới Hạ Hầu phủ, thừa lúc Hạ Hầu tướng quân không có nhà, trộm một cỗ chiến xa cũ.

Lại sai Trần Mãi về nhà ăn trộm, từ Trần gia dắt đi hai thớt tuấn mã.

Lưu Trường đứng trên chiến xa tay cầm kiếm gỗ chỉ về phía trước, Hạ Hầu Táo học bộ dạng phụ thân, vung roi ngựa, Chu Thắng Chi và Phàn Kháng chia tả hữu la hét, đám trẻ con khác theo sau chiến xa làm bộ tốt.

Mới đầu hết thảy đều thuận lợi, bọn chúng chạy lung tung trong thành Trường An trống trải, rất nhiều trẻ con nhà bình dân thậm chí còn la hét theo sau, tạo thành đội quân đông đảo. Về sau còn có sĩ tốt tuần tra "đi theo" bọn chúng, khiến Lưu Trường làm tướng quân cực đã. Tới khi chiến xa chạy xuống mương, người ngã ngựa đổ, làm phụ xuất chinh hùng tráng kết thúc trong thảm liệt.

"Táo, ngươi đánh xe thế nào vậy?"

"Ta ... Ta ... A phụ ta đánh xe thế mà."

"Đánh rắm, a phụ ngươi mà đánh xe như thế thì nhị ca ta sớm bị ông ấy đè chết rồi. Còn nữa, Kháng, bảo ngươi vác cờ, ngươi không tìm thấy cờ thì buộc mảnh vào cũng được, người buộc nật phục (yếm), là có ý gì?"

Bọn chúng phá hoại như thế, tất nhiên gia trưởng mấy nhà chạy cả vào hoàng cung kể khổ với Lữ hậu, Lưu Trường là tên đầu sỏ tất nhiên lại nằm sấp trên giường mấy ngày.

Có điều đợi vết thương vừa lành, nó cũng quên luôn cả đau.

Lần thứ hai, bọn chúng quyết định làm việc tốt, để người lớn phải thay đổi cái nhìn về mình. Dưới sự suất lĩnh của Tiêu Viêm à không Tiêu Diên, bọn chúng cướp kho lương trong phủ thừa tướng, tặng cho bách tính trong khu dân nghèo ven Trường An. Tiêu Hà tốt tính không cáo trạng, nhưng thanh danh đám "hiệp đạo" càng lúc càng kém.

Chưa thể nói là vang danh núi sông, nhà nhà đều biết, nhưng cũng có thể nói là người chê chó ghét, tiếng thối khắp nơi, thấy chúng nó đi qua, nhà nhà đóng cửa.

Khi bị gọi vào Tuyên Thất Điện, Lưu Trường đã chuẩn bị ăn đòn rồi, trong lòng đang nghĩ lát nữa phải cãi như thế nào.

Nhưng a phụ hoàn toàn không để ý tới nó, chỉ nhìn chặt mày, xem đống tấu biểu trước mắt.

Bầu không khí có chút ngột ngạt, Lưu Trường buồn chán ngồi ở xa dùng hai tay đóng giả người đánh nhau, phối hợp với âm thanh từ miệng, đánh qua đánh lại, vô cùng kịch liệt.

Rất lâu sau Lưu Bang mới đặt tấu biểu xuống, nhìn Lưu Trường một cái, không nói gì cả, chỉ ra hiệu nó đi theo mình.

Bạn đang đọc [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ của Lịch Sử Hệ Chi Lang

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    170

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!