Chương 074: [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ

Con ta Lưu Trường có phong thái chư hầu vương. (2)

Phiên bản dịch 7387 chữ

Lưu Trường theo sau Lưu Bang, bọn họ tới trước một cỗ xe ngựa, ở nơi này sớm đã có một vị đại thần chờ đợi, chính là Trần Bình, phụ thân của Trần Mãi cái đứa về nhà dắt trộm ngựa. Lưu Trường vội rụt cổ lại, lén lút nấp sau lưng Lưu Bang, mấy ngày trước "mượn" ngựa nhà người ta ... Ông ta mà cáo trạng, mình sẽ không tránh được một trận đòn.

Lưu Bang bế Lưu Trường, trực tiếp đặt nó lên xe ngựa, ông ta và Trần Bình cũng lên xe, cứ thế đi ra ngoại thành.

Hai người bọn họ đều không nói gì, Lưu Trường nhịn một hồi lâu rồi, rốt cuộc không nhịn được, tò mò hỏi: "A phụ, chúng ta đi đâu thế?"

"Ngoài thành."

"Ra ngoài thành làm gì?"

"Thời gian qua ngươi làm xằng làm bậy, trong cung có a mẫu ngươi che chở, cho nên trẫm đưa ngươi ra ngoài thành kiếm chỗ không người để chôn."

Lương Trường mặt đầy khinh bỉ, ông dọa trẻ con đấy à? Lại còn muốn chôn ta, ông là Bạch Khởi chắc.

Lưu Bang nhìn bộ dạng quật cường của Lưu Trường thì cười lớn.

Bọn họ cứ như vậy đi thẳng ra ruộng, với Lưu Trường mà nói nơi này vô cùng quen thuộc, vì thời gian trước nó ở đây giúp người thượng phương chế tạo nông cụ, chẳng lẽ nông cụ mới làm ra rồi sao? Đám người này thật bất nghĩa, làm ra không thông báo với ta, lại đi bẩm báo với a phụ trước.

Quả nhiên Lưu Bang dẫn nó tới đây là vì nông cụ mới.

Người của thượng phương làm ra bảy loại cày khác nhau, vì cái cày toàn năng mà Lưu Trường thiết kế ra không hiện thực lắm, bọn họ cũng làm ra, hơn nữa chế tác rất tốt, không có vấn đề gì, không phải loại sản phẩm sơ cấp mà Lưu Trường chế tạo ... Thượng phương lệnh bắt đầu giới thiệu cho họ số cày này.

Nói từ chi phí, nói tới tác dụng, hiệu suất rồi tính thực dụng, liệu có tốn sức hay không .. v ...v... Theo như lời ông ta nói, trong bảy cái cày, chỉ có cái thay đổi tay đòn là thành công nhất, những cái cày khác ý tưởng thì tốt, nhưng có cái rất tốn sức, phải ba bốn con trâu mới kéo được, không thực dụng ở Đại Hán. Hoặc là dễ hỏng, cần thay đổi liên tục, đồ sắt của Đại Hán vốn thiếu thốn, không chịu nổi sự hao tổn ấy.

Lưu Trường cũng chăm chú lắng nghe lời của thượng phương lệnh, bất giác gãi cằm.

Xem ra muốn làm được máy móc tốt thì phải luyện được sắt trước, tăng cường sản lượng sắt của Đại Hán, hoặc là làm ra thứ sắt tốt hơn.

Khai khoáng, dã luyện, phải ra tay từ hai phương diện này.

Lưu Trường chuyên tâm suy tư, nhưng Lưu Bang thì rất cao hứng, vì theo lời thượng phương lệnh, cái cày mới chỉ đơn giản thay đổi tay đòn đã có thể năng cao hiệu suất canh tác lên hai ba lần. Lưu Bang vui sướng mổ lên mặt Lưu Trường một cái, thằng nhãi thoáng cái lại thành hổ con của trẫm.

Lưu Trường phát hiện a phụ của mình thật không biết xấu hổ, bình thường thì thằng nhãi, có chuyện tốt thì hổ con! Làm gì có người cha như thế.

"Một thay đổi nho nhỏ của con đã có thể tạo phúc rất nhiều bách tính, trẫm hi vọng con có thể đem thiên phú của mình vận dụng ở phương diện này, mà không phải dẫn theo một đám nhóc làm bậy trong thành Trường An ... Con có tương lai lớn." Lưu Bang nói:

Lưu Trường thì đại khái hiểu ra, té ra là mình không bị ăn đòn là vì nông cụ mới.

Lưu Bang cao hứng thưởng cho đám người ở thượng phương, bảo bọn họ chuẩn bị chế tác số lượng lớn, từ xa mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa lẫn với tiếng xe ngựa.

Lưu Bang nheo mắt nhìn ra xa, giáp sĩ xung quanh cũng bày sẵn trận hình, nhưng người tới lại là thừa tướng Tiêu Hà và ngự sử đại phu Triệu Nghiêu.

Hai người vội vàng tới trước mặt Lưu Bang, cúi người hành lễ.

"Muốn gặp bệ hạ, khó khăn biết bao!" Tiêu Hà đứng dậy cảm khái:

Lưu Bang cười giải thích:" Thời gia qua trẫm trăm việc quấn lấy, thực sự quá bận rộn."

Hai người không nói, chỉ đứng trái phải Lưu Bang. Lưu Trường rất nhanh phát hiện ra trên mặt a phụ thoáng hiện vẻ không vui, cũng không hứng thú ở lại đây tiếp tục bốc phét nữa, trực tiếp phất tay gọi Trần Bình, nhảy lên xe ngựa chuẩn bị hồi cung. Tiêu Hà và Triệu Nghiêu cũng vội vàng lên xe ngựa, theo sau Lưu Bang một tấc không rời.

Trên xe ngựa, Lưu Bang và Trần Bình không nói không rằng, không khí trở nên nghiêm túc hơn trước.

"Ài, ép trẫm quá lắm, định làm gì chứ? Định làm gì chứ?" Lưu Bang đột nhiên lên tiếng:

Trần Bình ngồi ở bên cạnh ông ta xoay đầu đi, nhìn hai cái xe ngựa, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Lưu Trường.

Lưu Trường đáp lại bằng một nụ cười ngốc nghếch, đơn thuần mà vô tội.

Trần Bình nhìn Lưu Trường rất lâu, sau đó bình tĩnh n ói:" Nếu như vậy thì chỉ còn một cách thôi."

"Cách gì?"

"Ăn miếng trả miếng."

"A!" Lưu Bang ngẩn người, sau đó ánh mắt cũng dừng lên người Lưu Trường.

Lưu Trường mặt đầy hoang mang, các người nhìn ta làm gì, ta có ăn cái gì của các người đâu.

Lưu Bang bật cười, chợt thân thiết hỏi:" Trường à ..."

"Cái gì?" Lưu Trường đáp rất vô lễ, nó linh cảm được a phụ cần tới mình rồi:

"Có muốn làm chư hầu vương không?"

Lưu Trường sáng mắt.

………… ……………

………… …………….

"Trẫm hiểu rõ hai vùng Triệu, Đại trải qua chiến loạn, không có chư hầu vương tọa trận là không được, thế nên trẫm cắn răng chuẩn bị phái Triệu vương Lưu Như Ý tuổi còn nhỏ tới đất phong, vỗ về đất Triệu, khôi phục dân sinh. Nhi tử tuổi nhỏ Lưu Trường làm Đại vương, tới đất phong, vỗ về đất Đại."

"Cái gì?"

"Không thể!"

Quần thần choáng váng, thời gian qua bọn họ suốt ngày theo sau Lưu Bang, không ngừng yêu cầu Lưu Bang đưa Lưu Như Ý tới đất phong. Làm như vậy có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất đương nhiên là có người muốn trị nhi tử của vị quý phu nhân nào đó. Nguyên nhân khác tất nhiên là vì Lưu Doanh rồi.

Danh vọng của Lưu Doanh ở trong triều cực cao, quần thần vô cùng hài lòng, không một ai muốn thay vị thái tử này, để Lưu Như Ý lên làm thái tử.

Thế nhưng lần trước, Lưu Bang chống lại áp lực từ Lữ hậu và quần thần, thiếu chút nữa thì phế thái tử. Có lẽ Lưu Bang không có ý thay đổi thái tử, chỉ coi đây là một loại sách lược. Nhưng dù là thế thì những đại thần này cũng không thể chịu được, nếu như hoàng đế cứ thi thoảng lại chơi một vố như vậy, ai mà chịu được nữa.

Bởi thế quần thần đồng thanh ép Lưu Bang, bắt Lưu Như Ý tới đất phong, chính là muốn củng cố vững vàng vị trí thái tử, khiến không một ai có thể uy hiếp tới hắn. Trong số các hoàng tử, trừ Lưu Như Ý cực kỳ được Lưu Bang sủng ái ra thì không ai làm được việc này.

Mẻ đẻ của tứ hoàng tử Lưu Hằng không được sủng ái, lại còn ngả theo Lữ hậu. Lưu Khôi và Lưu Hữu thì không có mẹ chống lưng, mẹ Lưu Kiến địa vị thấp kém, lại còn là đứa bé. Còn Lưu Trường à, nó được Lữ hậu nuôi từ nhỏ, trời sinh ra đã cùng một trận tuyến với Lữ hậu và Lưu Doanh. Huống hồ có một hoàng đế lưu manh là đủ rồi, ngàn vạn lần đừng có thêm một người nữa ...

Nay Lưu Bang đã đồng ý để Lưu Như Ý tới đất Triệu, có điều lại muốn thêm một Lưu Trường, cũng phải tới đất Đại.

Quần thần tức thì bùng nổ.

Mặc dù Lưu Như Ý còn nhỏ, hay dở gì cũng là nửa người trưởng thành rồi, nhưng Lưu Trường chỉ là đứa trẻ con, còn là đứa trẻ con quậy phá, bệ hạ ngài không cần tí thể diện nào nữa à? Muốn đưa đứa bé xíu đó tới đất Đại làm vương ư?

Mọi người cũng hiểu, đây là sách lược của Lưu Bang mà thôi, ông ta muốn trói Lưu Trường vào Lưu Như Ý, các ngươi muốn trẫm đưa con nhỏ tới đất phong à? Được, trẫm không chỉ đồng ý với các ngươi, trẫm còn tặng thêm một đứa, Lưu Trường chính là đứa được tặng.

Tiêu Hà là người cầm đầu thái tử đảng, thời khắc này có chút do dự, bọn họ đang nghĩ, rốt cuộc có nên đồng ý với hoàng đế không?

Nếu hi sinh một công tử Trường mà có thể củng cố địa vị của thái tử, vậy có lãi không?

Bạn đang đọc [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ của Lịch Sử Hệ Chi Lang

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    169

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!