Chương 50: [Dịch] Nhà Thiết Kế Game Quái Đàm

Sắp Bị Đuổi Khỏi Game?

Phiên bản dịch 5109 chữ

Muốn qua cửa của game này nói dễ thì cũng dễ nhưng nói khó thì cũng thật khó.

Chỉ cần trong lòng không có nỗi sợ hãi thì sẽ không bị nhiễm “phobia”, tuy nhiên đối với đại đa số người bình thường, vượt qua nỗi sợ hãi là một điều rất khó khăn.

Cái kết của trò chơi đó cũng rất mỉa mai, để ngăn chặn nỗi ám ảnh lan rộng hơn nữa, người quản lý thành phố đã ra lệnh gi.ết ch.ết tất cả mọi người trong khu vực bị ảnh hưởng.

Những người sống sót không bị lây nhiễm phobia buộc phải đối đầu với người quản lý thành phố.

"Nếu game này thực sự trở thành hiện thực thì gặp rắc rối lớn rồi."

Nếu phobia lây lan theo cài đặt trong game thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều so với truyện kinh dị, nên game này dù thế nào đi nữa cũng phải “khóa” tận nguồn.

"Chúng ta nhất định phải tìm cho bằng được đứa trẻ mất tích." Cao Mệnh có chút lo lắng nhưng khi lo lắng xuất hiện, cơ thể hắn bắt đầu có phản ứng khác.

Mồ hôi túa ra trên trán, tức ngực, khó thở, đánh trống ngực và buồn tiểu, là một chuyên gia tâm lý, Cao Mệnh biết rất rõ rằng đây là những triệu chứng điển hình của phobia.

Quả quyết đứng dậy, Cao Mệnh hét ra ngoài: "Mọi người chú ý! Đừng tin những gì mình thấy, nghe hay chạm vào! Tuyệt đối không được phát sinh cảm giác sợ hãi!"

Hắn hét lớn nhưng không có ai đáp lại.

Sau khi xuống giường, Cao Mệnh nhìn về phía phòng khách, không biết từ lúc nào trong căn hộ 405 chỉ còn lại mình hắn.

"Không ổn, hình như mình đã vô tình bị lây nhiễm rồi."

Cao Mệnh có chút lo lắng, Bạch Kiều và tài xế lực lưỡng muốn đào tạo những người mới thông qua sự kiện dị thường này bởi vì họ cho rằng đây là sự kiện không có quỷ và mức độ rủi ro tương đối thấp, cho nên hình như cũng đã đưa tất cả những người mới dự bị của đội đến đây.

Toàn bộ có 10 điều tra viên tiến vào sự kiện, nhưng sự kiện dị thường này lại không phụ thuộc vào số lượng người, chỉ cần sợ hãi, bọn họ sẽ bị nhắm tới.

Cô lập, khủng bố và sụp đổ. Mặc dù không có quỷ trong game "Phobia" nhưng nhiều người đã chọn cách t.ự s.á.t để thoát khỏi nỗi sợ hãi.

"Mình không thể rơi vào sợ hãi, phải thoát ra khỏi nó mới có thể giúp những người khác."

Hãy chấm dứt những xích mích nội tâm vô nghĩa, giữ cho bản thân tập trung và ngừng suy nghĩ mông lung.

Sợ hãi là một cảm xúc bình thường, cắm rể ở nơi sâu xa trong tâm trí, cảm xúc này giúp con người sớm tránh khỏi nguy hiểm nhưng nỗi sợ hãi quá mức có thể biến thành cảm xúc độc hại.

Nếu nguồn gốc của nỗi sợ hãi không được tìm ra càng sớm càng tốt và tác động tiêu cực của nỗi sợ không bị gián đoạn, cảm xúc này sẽ tiếp tục lớn dần và kéo con người vào vòng xoáy sợ hãi.

Đầu óc trống rỗng, Cao Mệnh để bản thân không suy nghĩ hay tưởng tượng đến tình huống xấu nhất nữa.

"A! Cứu! Cứu với!"

Đột nhiên, tiếng kêu cứu của điều tra viên tân binh phát ra từ hành lang, anh ta dường như đang bị thứ gì đó truy đuổi và ngã xuống đất trong hoảng loạn.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Cơ thể anh ta như bị tóm lấy, tiếng kêu cứu xa dần, người mới dường như đã bị kéo sang các tầng khác.

Nắm lấy cửa, Cao Mệnh liều mạng lắc tay nắm, không mở được, hắn hung hăng đá vào ổ khóa.

"Rầm!"

Cánh cửa gỗ cũ kỹ của căn hộ bị đá tung ra, Cao Mệnh nhìn ra ngoài, hành lang bị bóng tối bao trùm, xung quanh không có ai.

Tiếng la hét và tiếng kêu lần lượt vang lên từ những căn phòng khác trên tầng 4, phản ứng của Cao Mệnh cũng rất trực tiếp, đá tung từng cánh cửa ra.

Trong suốt quá trình, Cao Mệnh không hề cảm thấy sợ hãi, hắn biết rằng cách tốt nhất để đối phó với nỗi sợ hãi là đối mặt với nó.

Bỏ qua hết thảy mọi lo lắng, bất an và cảm xúc tiêu cực, chỉ bằng cách không ngừng tiến về phía trước, đuổi theo nỗi sợ hãi, chúng ta mới có thể ngăn chặn nỗi sợ hãi đến gần!

Cao Mệnh không ràng buộc bản thân nữa, hắn cứ thế chạy tán loạn như một tên côn đồ, không chút sợ hãi.

"Mình là người tạo ra trò chơi, mình biết rõ ràng mọi thứ trong đó. Mình là nhà thiết kế toàn trí toàn năng. Có gì phải sợ?"

Tiếng la hét cầu cứu không thể lay chuyển được Cao Mệnh, hắn không ngừng ám thị mình bằng những ý nghĩ tích cực, thậm chí còn sử dụng kỹ thuật thôi miên, hiện tại cho dù có quỷ thật sự xuất hiện, hắn cũng sẽ đấm cả nó.

Cao Mệnh bị "tra tấn" bởi tiếng kêu, tiếng la hét, vết máu và những bóng đen kỳ lạ trong hơn 10 phút, cho đến khi bóng tối trong tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ dần.

Trò chơi đáng ngại này có thể gây ảnh hưởng rất xấu đến đám đông và gây tác hại trên diện rộng nhưng nó không quá khó đối với một cá nhân đơn độc như Cao Mệnh.

“Có vẻ như mình sắp bị đuổi khỏi game rồi.”

"Phobia" là một trò chơi tập thể, một khi vượt qua nỗi sợ hãi liền có thể rời đi.

Liếc nhìn con búp bê xấu xí trên tay, Cao Mệnh đứng trong hành lang đầy những hình vẽ nguệch ngoạc khủng khiếp, nếu rời đi ngay bây giờ những tân binh mới đến Cục điều tra sẽ gặp nguy hiểm.

Cảm xúc sợ hãi không chỉ tự lớn lên mà còn lây lan lẫn nhau, khi một nhóm người suy sụp tập hợp lại với nhau thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.

"Bỏ họ ở đây có thể khiến "Phobia" mất kiểm soát và gieo rắc nỗi sợ hãi."

Sau một lúc do dự, Cao Mệnh đã đưa ra lựa chọn của mình.

Bạn đang đọc [Dịch] Nhà Thiết Kế Game Quái Đàm của Ngã Hội Tu Không Điều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    22d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!