Quá trình tạo ra nỗi sợ hãi có thể được chia thành bốn giai đoạn: Giai đoạn đầu tiên là tiếp cận, nhắc nhở bản thân rằng nguy hiểm có thể xuất hiện.
Giai đoạn thứ hai là gia tăng nỗi sợ hãi, sử dụng trải nghiệm trong não để kích hoạt trí tưởng tượng và cho phép bản thân thực hiện các biện pháp đối phó.
Nếu không thể thoát ra khỏi tình thế khó khăn và tìm cách giải quyết vấn đề, nỗi sợ hãi sẽ bước vào giai đoạn thứ ba - một chu kỳ tiêu cực, trong đó lo lắng, đau đớn và tuyệt vọng sẽ khiến nỗi sợ hãi ngày càng lớn hơn.
Cuối cùng là giai đoạn thứ tư của nỗi sợ hãi, nơi người chơi hoàn toàn bị nỗi sợ hãi nuốt chửng và chôn vùi.
"Mình có lẽ vẫn đang ở giai đoạn đầu. Kẻ khống chế nỗi sợ hãi muốn kéo tôi vào bóng tối sâu hơn nhưng đáng tiếc hắn đã thất bại." Cao Mệnh không rời đi mà quay người trở lại căn hộ 405: "Những điều tra viên khác của Cục có thể vẫn đang bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi sâu sắc hơn và nếu muốn cứu họ thì phải chủ động đón nhận nỗi sợ hãi.
Cầm chiếc ba lô đựng đầy di ảnh, Cao Mệnh nằm giữa “bức tường chăn”, hắn bắt đầu đảm nhận vai một đứa trẻ, buông bỏ mọi phòng thủ tâm lý và để nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng.
…
Chúc Miểu Miểu là một nữ lính cứu hỏa hiếm hoi ở Thành Cổ, thể lực của cô tốt hơn hầu hết đàn ông và cô cực kỳ khỏe mạnh.
Cô từng có một gia đình rất hạnh phúc nhưng cách đây ba ngày, chồng và các con cô đã biến mất giữa những sự kiện dị thường.
Sau khi biết đến sự tồn tại của Cục điều tra, Chúc Miểu Miểu ngay lập tức gia nhập Cục điều tra và trở thành điều tra viên tân binh chưa được phân vòng đen.
Cô muốn tìm lại con và chồng trong sự việc bất thường này, cô đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho việc này nhưng khi nỗi sợ hãi thực sự ập đến, cô nhận ra mình không mạnh mẽ như suy nghĩ.
Tay chân cô lạnh ngắt, cô trốn vào phòng ngủ của căn hộ 406, trên tay cầm một chiếc rìu cứu hỏa dính đầy máu.
Những đồng nghiệp ở hành lang lần lượt bị kéo đi, những tiếng la hét, rên rỉ tra tấn từng dây thần kinh trong cô.
Cô cũng nghĩ đến việc chống cự nhưng khi cô điên cuồng giơ rìu lên chém vào con quái vật, cô nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của đồng nghiệp.
Máu ấm bắn tung tóe trên người cô, Chúc Miểu Miểu tựa hồ nhìn thấy đồng nghiệp của mình nằm trong vũng máu, lúc đó cô vô cùng sợ hãi.
Cô không tuân theo quy tắc, bây giờ cô đã quên quy tắc, trong đầu chỉ còn một khoảng trống.
"Cô không thể rời khỏi đây nữa." Giọng nói của đứa trẻ vang lên trong nhà, Chúc Miểu Miểu hai tay cầm rìu đứng quay lưng về phía cửa.
"Cô đã gi.ết đồng nghiệp của mình, cô là kẻ s.á.t nhân, trở về sẽ bị tống vào tù, sẽ không bao giờ gặp lại con và chồng của mình nữa."
"Ai đang nói đó!" Chúc Miểu Miểu vung rìu lên không trung, một lát sau, cửa tủ phòng ngủ bị đẩy ra, bên trong có một đứa trẻ da dẻ trắng bệch.
Nó rút cánh tay có phần dị dạng của mình từ sâu trong tủ ra, vẫy tay về phía Chúc Miểu Miểu: “Tôi biết cô đang sợ hãi, vậy sao chúng ta không trốn ở đây đi.”
"Nấp ở đây?"
“Ừ, trốn trong tủ đi, ở đây còn rất nhiều chỗ trống.” Cậu bé chật vật nhấc bộ quần áo đang đè nặng lên người mình lên, da dẻ cậu đều nổi mẩn đỏ: “Tôi sẽ hại cô đâu, cái tủ này có thể giấu được rất nhiều người."
Có một âm thanh kỳ lạ phát ra từ tủ quần áo phía sau cậu bé, giống như tiếng kêu cứu bị đè nén, Chúc Miểu Miểu lo lắng khi cô mở một cánh cửa tủ khác, cô sẽ nhìn thấy thi thể của đồng nghiệp chồng chất bên trong.
"Cha mẹ tôi sắp tới rồi, tính tình họ rất xấu, cô nhanh vào đây đi." Giọng của cậu bé rất nhẹ nhàng, tựa hồ chưa bao giờ dám lớn tiếng: "Nếu như cha mẹ tìm được cô, cô sẽ bị băm ra thành từng mảnh đó."
Thật khó để tưởng tượng rằng những từ như "băm thành từng mảnh" sẽ phát ra từ miệng một đứa trẻ, Chúc Miểu Miểu nắm chặt chiếc rìu, lúc này, thứ duy nhất có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn là chiếc rìu trong tay mình.
"Cha mẹ tôi rất hung ác, bọn họ hủy diệt tất cả, muốn gi.ết ch.ết mọi thứ bằng phương thức độc ác nhất." Cậu bé xua tay ra hiệu với Chúc Miểu Miểu: "Họ cao 3 mét, cha tôi rất khỏe mạnh, mẹ tôi thường xuyên cầm mấy thứ đồ sắc nhọn, bọn họ oán hận nhau nhưng cơ thể lại dính chặt vào nhau không thể thoát ra được.”
Dưới sự mô tả của cậu bé, Chúc Miểu Miểu không khỏi tưởng tượng ra một con quái vật.
Một người đàn ông thô lỗ cao ba mét và một người phụ nữ cầm vũ khí sắc nhọn dính vào nhau, họ đang di chuyển trong hành lang, không ngừng săn lùng những đồng nghiệp khác.
Những suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Chúc Miểu Miểu chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề xuất hiện ở hành lang.
"Đừng nói nữa! Cha mẹ tôi lại đây rồi!"
Cậu bé che miệng lại, Chúc Miểu Miểu căng thẳng đến mức khó thở.
Khi tiếng bước chân đến gần, tiếng một người đàn ông và một người phụ nữ chửi bới nhau truyền vào nhà.
"Con khốn hôi hám! Tao sẽ bóp cổ mày đến ch.ết!"
"Tôi nói sai gì sao? Anh chỉ là một kẻ hèn nhát vô dụng, chỉ biết bạo ngược người trong nhà, may là con trai tôi không phải loại người như anh."
"ĐMM, tao sẽ gi.ết mày!"