"Trò chơi này hình như đã có một số thay đổi vì sự xuất hiện của cậu bé đó."
Trên mặt Cao Mệnh trên mặt vẫn mang theo một tia thiện ý: "Đứa bé căn hộ 405 đó không phải là quỷ sao? Hay nó cũng là một người chơi. Nó phải chăng là người đầu tiên qua cửa, sau khi chơi game đã chọn ở lại trong đó và sống trong thế giới bóng tối.”
Cuối đường xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt, Chúc Miểu Miểu bất chấp còn mưa đi đến bên cạnh Cao Mệnh: "Chúng ta hình như đã thành công sống sót sau sự kiện dị thường! Nhưng lại không nhìn thấy ai khác nữa!"
"Không phải trong quy tắc xử lý s kiện dị thường của các cô có ghi sao? Nếu tùy ý rời khỏi hiện trường xảy ra sự kiện sẽ rất dễ bị lạc." Cao Mệnh để mưa rơi trên người, các thành viên khác của Cục điều tra đều bị mắc kẹt trong thế giới bóng tối. Có lẽ họ vẫn còn ở đó. Họ đều còn sống nhưng họ cần phải đấu tranh để sinh tồn trong thế giới bóng tối kia.
"Lệ Sơn là nơi đông dân và hỗn loạn nhất trong Thành Cổ, đồng thời cũng là nơi thường xuyên xảy ra những sự kiện dị thường nhất. Nếu xây dựng tổ hợp tòa nhà Lý Sơn trong thế giới bóng tối thành một thành trì sống, nó sẽ có thể tồn tại xuyên suốt những thảm họa trong tương lai. Như vậy cũng sẽ có nhiều người được cứu hơn."
Cao Mệnh đứng ở giữa hai thế giới, nhìn kiến trúc đổ nát to lớn u ám: “Muốn làm được việc này, nhất định phải trả một cái giá rất lớn nhưng đây là chuyện cần phải kiên trì. Haiz, Tần Thiên, anh nhìn người cũng thật giỏi, tôi có vẻ quá thành mẫu rồi.”
Bóng đen mờ dần, Cao Mệnh và Chu Miểu Miểu trở về thế giới hiện thực.
Mưa rơi trên người, Chu Miểu Miểu đang cầm rìu cứu hỏa ngồi phịch xuống đất, thần kinh căng thẳng của cô cho đến giờ phút này vẫn chưa thả lỏng.
Chu Miểu Miểu không mặc áo mưa, ngơ ngác nhìn tòa nhà số 4. Cách đây không lâu, mười điều tra viên đã tụ tập ở lối vào hành lang nhưng bây giờ chỉ còn lại 2 người. Tất cả đều được đào tạo tại Cục Điều tra và những khuôn mặt đó vẫn in sâu vào tâm trí cô.
"Bọn họ chưa ch.ết đâu, chỉ là lạc ở thế giới đó mà thôi." Cao Mệnh là cố vấn tâm lý, liếc mắt một cái có thể biết Chu Miểu Miểu đang nghĩ gì: "Bọn họ sẽ sống sót ở thế giới bóng tối, chúng ta nhất định phải chấn tỉnh càng sớm càng tốt. Cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để vào thế giới bóng tối đó, đưa họ về nhà.
Gật gật đầu, Chu Miểu Miểu nhìn Cao Mệnh với ánh mắt đầy tôn trọng, người đàn ông trước mặt cô, tuy nói chuyện khá lạnh lùng nhưng lúc gặp nguy hiểm, anh ta thực sự xông pha tiền tuyến.
"Chúng ta về thôi."
“Các loại thiết bị của Cục điều tra vẫn còn ở trong tòa nhà.” Chu Miểu Miểu ném rìu cứu hỏa vào thùng dụng cụ và chạy vào tòa nhà để bắt đầu di chuyển chúng.
Nửa giờ sau, Cao Mệnh lái xe điện của Cục điều tra đi trước mở đường, Chu Miểu Miểu lái xe tải theo sau, hai người đi một quãng đường xa mới quay lại khu vực Cục điều tra Lý Sơn.
Trước khi họ bước xuống xe, rất nhiều nhân viên đã tụ tập xung quanh họ.
"Vòng đen của tổ phó tổ 1 đã mất tín hiệu! Những người khác không liên lạc được. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì!"
"Chỉ là sự kiện dị thường cấp 1 thôi mà, tại sao ở đó lại có nhiều điều tra viên như vậy!"
"Anh là ai? Trông anh rất lạ."
Giữa lúc ồn ào, một thanh niên tính tình hung hãn lạnh lùng bước ra, anh ta trực tiếp mở cửa sau xe tải, thấy bên trong chỉ có thiết bị, không có điều tra viên nào khác, cả người nhất thời cứng đờ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những nhân viên khác không dám lên tiếng, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, chàng trai mới quay người đi về phía Cao Mệnh: "Tôi là Bạch Kiêu, tổ trưởng tổ điều tra Cục điều tra Lý Sơn. Bạch Kiều là em gái tôi. Tối qua con bé đã gặp phải chuyện gì?"
"Mức độ rủi ro được đánh giá không chính xác. Những gì xảy ra ở tòa nhà số 4 trên phố Dân Lung không phải là sự kiện dị thường cấp 1, mà là sự kiện cấp 2. Nó thậm chí còn có thể được coi là sự kiện cấp 3." Cao Mệnh không giấu giếm bất cứ điều gì: "Trong sự kiện này, khi con người càng hoảng sợ thì cái ch.ết càng đến gần, bởi vì mọi nỗi sợ hãi sẽ dần dần được thực tế hóa."
"Tôi chưa bao giờ gặp phải sự kiện dị thường như vậy." Bạch Kiêu lạnh lùng nhìn Cao Mệnh.
"Tổ trưởng, Cao Mệnh nói đúng. Những con quái vật mà chúng tôi tưởng tượng đã trở thành sự thật, thứ truy đuổi chúng tôi là nỗi sợ hãi." Đồng phục của Chu Miểu Miểu rách rưới và cô ấy rõ ràng đã phải chịu không ít khổ sở.
"Cho nên, vì Bạch Kiều phán đoán sai lầm nên con bé cùng toàn đội điều tra dự bị mới gặp nguy hiểm?" Giọng Bạch Kiêu vẫn lạnh lùng, anh ta đang cố gắng hết sức đè nén cảm xúc của mình.
"Sự kiện dị thường có nhiều biến hóa khác nhau, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chúng tôi chỉ có thể nói rằng mình không đủ hiểu biết về những sự kiện dị thường." Cao Mệnh đặt chiếc mũ bảo hiểm lên xe điện: "Anh cũng không cần quá đau buồn, họ chỉ lạc vào bóng tối và họ vẫn có khả năng quay lại trong tương lai.”