“Cục trưởng, sự kiện dị thường ở khu Đông là thế nào?” Mã Liêm kinh hãi hỏi.
“Tôi đang tức tốc đến bệnh viện đặc biệt do Cục điều tra khu Đông xây dựng. Từ sự kiện dị thường đó đến nay chỉ có hai điều tra viên trốn thoát thành công. Một người bị chặt đứt tay chân và ch.ết, người còn lại mới tỉnh lại nhưng nghe bác sĩ nói, anh ta dường như sợ hãi đến phát điên rồi." Ánh mắt của Trần Vân Thiên dừng lại trên người Cao Mệnh một lúc: "Trước bình minh tôi sẽ về. Cậu có thể làm việc như bình thường. Nhiệm vụ được giao cho tổ một sẽ do các tổ điều tra khác xử lý trước."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, văn phòng điều tra yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở, mọi người vẫn chưa hồi phục sau tin tức này.
"Có bao nhiêu người đã bị 'ăn thịt' bởi sự kiện dị thường này ở khu Đông rồi chứ? Tần Thiên, Bạch Kiêu và các tinh anh khác từ các chi nhánh..." Cao Mệnh càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng: “Game càng đáng sợ thì xâm chiếm hiện thực càng chậm, mình có thể hoàn thành game me cấp kinh dị khi nó mới chớm hình thành. Trò chơi cấp kinh dị cũng có thể được cho ăn để tăng tốc độ phát triển của chúng. Chẳng lẽ có người cố tình cho kinh dị ăn? Lấy mạng của các điều tra viên để che giấu mục đích?”
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Cao Mệnh liền cảm thấy lạnh sống lưng: "Không được! Không thể để 'Game' ở khu Đông tiếp tục phát triển! Nhất định phải đem toàn bộ người đến vào đêm mai!"
Nhấc điện thoại lên, Cao Mệnh quả quyết gọi điện cho Nhan Hoa, hi vọng sáng mai gã sẽ đến Cục điều tra Lệ Sơn.
Hai tiếng sau, còn chưa đến bình minh, Nhan Hoa đã xuất hiện bên ngoài Cục điều tra Lệ Sơn, thân hình cường tráng và hình xăm ma quái khổng lồ hung dữ đã thu hút sự chú ý của hầu hết tất cả các điều tra viên.
"Sao anh đến sớm thế? Tối nay không có trận đấu à?" Cao Mệnh đưa Nhan Hoa đi vào văn phòng đội điều tra.
“Anh cần tôi làm gì?” Câu trả lời của Nhan Hoa rất thẳng thắn.
"Tình thế đã thay đổi. Tôi muốn anh tham gia vào một sự kiện dị thường vào tối mai..." Cao Mệnh kể lại mọi chuyện xảy ra ở Hãn Hải.
"Nếu anh nói dối, tôi sẽ là người đầu tiên gi.ết anh." Nhan Hoa lựa chọn tin tưởng Cao Mệnh, xé bỏ huy chương bạc trên tay áo ném lên bàn: "Tôi tham gia võ đài quyền anh đen với Số 17, bên ngoài cứ gọi tôi là số 17 là được.”
"Không thành vấn đề, số 17."
Trong khi Cao Mệnh đang chuẩn bị cho chuyến hành động vào tối mai, Trần Vân Thiên cũng quay trở lại Cục điều tra Lệ Sơn, đầu tiên ông ta phân công nhiệm vụ cho các tổ điều tra khác, cuối cùng là đến văn phòng của tổ 1.
Ông ta chiêu mộ được Cao Mệnh nhưng chưa tới 48 giờ, toàn đội đã mất tích chỉ còn sót lại hai người.
Với tỷ lệ biến mất cao như vậy, nếu Cao Mệnh bị đặt vào tình thế như vậy, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn bỏ cuộc.
Trần Vân Thiên cảm thấy đau đầu khi nghĩ nhớ lại câu nói yêu cầu Cao Mệnh duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa các đồng nghiệp trước đây.
Mở cửa văn phòng, Trần Vân Thiên đang chuẩn bị tinh thần nhận được đề nghị từ chức của Cao Mệnh thì khi nhìn lên, ông ta liền thấy người cao gần hai mét, Nhan Hoa,.
"Ai đây?"
"Anh ấy là bạn tôi."
Cao Mệnh từ phía sau Nhan Hoa bước ra, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Cục trưởng, ngài cũng đã thấy tình hình của tổ điều tra chúng tôi, chỉ còn lại một thành viên dự bị mới toanh, còn lại tất cả thành viên chủ chốt đều mất tích. Tình hình hiện nay khá tệ."
Khẽ gật đầu, Trần Vân Thiên cảm thấy Cao Mệnh đã chuẩn bị rời khỏi cục điều tra, dù gì, nhìn những người xung quanh lần lượt biến mất và ch.ết trong vòng 48 giờ, cho dù có thần kinh thép đến đâu, cũng không thể chấp nhận được.
"Nhân viên hậu cần đến nói không có thành viên mới nào chịu gia nhập tổ 1. Hai thành viên mới được chọn ban đầu cũng quay xe đến các tổ khác." Cao Mệnh xòe tay: "Có nghĩa là bây giờ chỉ còn lại tôi và Chúc Miểu Miểu."
"Tình huống này là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới trước đây. Tôi có thể hiểu bất kỳ lựa chọn nào của cậu nhưng tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ cẩn thận." Trần Vân Thiên muốn Cao Mệnh ở lại. Sau khi Bạch Kiêu mất tích trong sự kiện dị thường, Cao Mệnh đã trở thành điều tra viên mà ông ta coi trọng nhất.
"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ." Vẻ mặt Cao Mệnh cực kỳ nghiêm túc: "Những người xung quanh tôi lần lượt biến mất để điều tra những sự kiện dị thường nhưng không ai trong số họ sợ phải lùi bước. Bây giờ là thời điểm khó khăn nhất đối với Cục điều tra Lý Sơn của chúng ta, tôi sẵn sàng dẫn đầu điều tra cho tổ 1!
Trần Vân Thiên vừa nghe, đôi mắt u ám của ông ta dần dần sáng lên, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Cao Mệnh: "Tiểu tử này, đúng là trong nghịch cảnh càng kiên cường!"
"Không có ai nguyện ý tham gia đội điều tra, cho nên tôi sẽ đích thân mời một số thành viên. Tôi biết rõ họ, mọi người đều tin tưởng lẫn nhau." Cao Mệnh gọi Vãn Thu dậy sớm: "Cục trưởng, đừng lo lắng. Chúng ta nhất định sẽ xứng đáng với sự tin tưởng của Cục Điều tra.”
"Đây là chuyện tốt, nhưng..." Ánh mắt Trần Vân Thiên đảo qua đảo lại giữa Nhan Hoa và Vãn Thu, hai người này quả thực là hai thái cực.