"Tôi có làm gì đâu, chỉ cầm cái rìu của cô lên nhìn chút thôi mà." Cao Mệnh mở phòng nghỉ, kê giường cho Vãn Thu: "Tiểu Thu, tối nay cậu ngủ ở đây, có cần gì thì cứ nói với tôi. Đây là điện thoại của tôi."
Sau khi sắp xếp cho Vãn Thu xong, Cao Mệnh kê ghế lại, chuẩn bị dành thời gian để nghỉ ngơi một lát.
"Anh thật quảng đại." Nhìn thấy Cao Mệnh nhanh chóng ngủ say, Chúc Miểu Miểu bất đắc dĩ nở nụ cười, không biết nên đánh giá Cao Mệnh thế nào.
Có thể thấy hắn ích kỷ, nhưng khi xảy ra nguy cơ sinh tử, hắn lại lao ra phía trước và muốn cứu mọi người.
Có thể thấy hắn lạnh lùng, nhưng hắn đã chăm sóc đứa trẻ mồ côi mắc bệnh não như một người anh thực sự.
Có thể thấy hắn cáu kỉnh và bất cẩn, nhưng trong phòng trực có hai chiếc giường, sau khi dọn giường cho Vãn Thu xong, hắn chủ động nhường chiếc giường còn lại, hắn biết Chúc Miểu Miểu bận rộn cả ngày, thời gian qua cũng không dễ dàng.
"Tuy có khuyết điểm nhưng anh ấy thực sự là một người tốt."
Chúc Miểu Miểu đặt đồng hồ báo thức, nằm trên một chiếc giường khác trong phòng trực, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
11 giờ 30 tối, Cao Mệnh mở mắt, mặc áo khoác rời khỏi phòng điều tra.
Hắn lái xe điện chạy đến số 4 đường Dân Lung.
Một cuộc tuần tra ban đêm bình thường cần nhiều người nhưng Cao Mệnh cảm thấy một mình hắn là đủ.
Bước vào tòa nhà, Cao Mệnh tìm thấy một chiếc ghế bị hỏng nặng, hắn đang ngồi giữa tầng 4 với một balo đựng di ảnh trên lưng.
Nếu bất kỳ cư dân nào bước ra vào lúc này, có lẽ họ sẽ sợ ch.ết khiếp khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Nhà ma, di ảnh và mình, 'ba yếu tố' đã được tập hợp lại, bước tiếp theo là bắt chước hành vi và thói quen của người ch.ết."
"Cậu bé ở phòng 405 hình như vẫn còn sống nhưng trông cậu ta như quỷ vậy."
Cầm di ảnh trong tay, Cao Mệnh nghĩ đến nội tâm của đứa trẻ, để cho nỗi đau và sự sợ hãi lớn dần trong cơ thể, Cao Mệnh dường như nghe thấy tiếng cãi vã, ẩu đả.
Đĩa ăn bị đập vỡ, canh rau chảy tràn trên sàn, theo khe cửa thấm vào phòng ngủ.
Tiếng cửa tủ đóng lại đột nhiên vang lên, Cao Mệnh đột ngột mở mắt ra, bóng đen chưa xuất hiện, dị thường đã xảy ra.
Mang theo ba lô, hắn đẩy cửa phòng 405 bước vào phòng ngủ nơi cậu bé từng trú ngụ.
"Âm thành truyền ra từ đây."
Chậm rãi mở cửa tủ, Cao Mệnh nhìn thấy một con búp bê xấu xí.
"Trước đó, mình đã đưa con búp bê đến cục điều tra rồi mà, sao thứ này lại tự mình trở về!"
Cao Mệnh lại lôi con búp bê ra, mấy mẩu đồ ăn vặt rơi xuống đất, hắn nhìn vào trong tủ.
Trên bức tường bên trong của chiếc tủ quần áo mốc meo, có người dùng bút viết nguệch ngoạc vài chữ - Đừng có mà lừa tôi! Đi đi!
"Cái này... là uy hiếp sao?" Cao Mệnh cảm thấy đứa nhỏ căn hộ 405 không phải quỷ, bởi vì hắn chưa bao giờ thiết kế quỷ có thể ghép vần.
Cầm bút chì lên, Cao Mệnh suy nghĩ hồi lâu, viết mấy chữ vào chỗ trống trong tủ quần áo - Phố Dân Lung là địa bàn của chú, nếu muốn ăn gì, chú có thể đem tới tủ quần áo, thích đồ chơi gì, sách giáo khoa của lớp mấy… bất kỳ thứ gì, chứ nói với chú.
Một mặt tủ viết không đủ, Cao Mệnh viết tiếp lên mặt tủ khác - Nếu cảm thấy cô đơn, chú cũng có thể trò chuyện với cháu. Mong cháu đừng làm tổn thương những người lớn bị mắc kẹt trong bóng đen...
Nhìn lại đống chữ lít nhít mặt tủ, chiếc tủ trông như thể bị nguyền rủa.
Đặt bút chì xuống, Cao Mệnh vẫy vẫy tay trái, để tránh chữ viết của mình bị nhận ra, hắn đã viết bằng tay trái.
Đặt con búp vê trở lại vị trí cũ, Cao Mệnh bắt đầu chờ đợi.
Khoảng hai giờ sáng, vòng đen của Cao Mệnh đột nhiên rung lên, đèn tín hiệu đỏ và vàng lần lượt sáng lên.
"Mình bị cuốn vào một sự kiện dị thường rồi sao? Không thể, tại sao cả hai đèn đều sáng?"
Sau khi nhìn thấy thông tin trong vòng đen, vẻ mặt Cao Mệnh có chút phức tạp, hắn lập tức lên đường quay trở lại Cục điều tra Lệ Sơn.
Sau khi chạy ra khỏi phòng ngủ, con búp bê xấu xí cầm cây bút màu lên, như bị thứ gì đó ám vào, nó gạch chéo dòng chữ “sách giáo khoa của lớp mấy”.
Lái xe điện, Cao Mệnh nhanh chóng quay lại Cục điều tra Lý Sơn, các thành viên khác của đội điều tra đang làm nhiệm vụ cũng trong tình trạng cảnh giác cao độ.
Chẳng bao lâu sau, Trần Vân Thiên xuất hiện trong video chiếu bên trong Cục điều tra, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, u ám và đáng sợ.
“Cục trưởng, mọi người đều tới rồi.” Mã Liêm đứng ở phía trước, anh ta bây giờ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
"Chúng ta vừa nhận được tin tức đã xác thực, một nhóm điều tra viên được phái đến khu Đông hỗ trợ điều tra đều đã mất tích."
Nghe những gì Trần Vân Thiên nói, không ai có thể tin được, Bạch Kiêu là con át chủ bài của Cục điều tra Lý Sơn, anh ta có trực giác phi thường và giác quan nhạy bén, đã trải qua 4 sự kiện bất thường cấp 3 ở Tân Hồ.
Tổ điều tra số 1 là tổ điều tra ưu tú nhất của Cục điều tra Lý Sơn nhưng hiện tại trong tổ chỉ còn lại hai người, một người mới gia nhập Cục điều tra hai ngày trước, còn người kia thậm chí còn chưa có vòng đen.