Bà Tám không đóng cửa, cứ nhìn chằm chằm Cao Mệnh cho đến khi họ rời khỏi tầng năm của tòa nhà B.
"Không phải sự kiện dị thường xảy ra ở tòa nhà A sao? Tại sao tất cả cư dân ở tòa nhà B đều biến thành quỷ rồi?" Sắc mặt của Chúc Miểu Miểu tái nhợt, cô sợ chết khiếp khi ánh mắt cô và bà Tám chạm nhau vừa rồi.
“Hồi sáng chị mập vẫn còn khỏe mạnh, có lẽ chị ta đã bị quỷ gi.ết hại sau khi chúng ta rời đi không lâu.” Cao Mệnh lắc đầu: “Cũng không thể nói chị ta đã bị gi.ết, chỉ là có thể chị ta đã bị dị hóa trong bóng tối rồi."
Bùa hộ mệnh trong lòng bàn tay hắn còn nguyên vẹn, nếu chú Ngô không nói dối thì chứng tỏ chị mập và bà tám đều không phải ác quỷ.
Cả hai không dám trực tiếp vào tòa nhà A, trung tâm của những sự kiện dị thường, họ muốn điều tra khu vực ngoại vi trước.
Đi xuống cầu thang, Cao Mệnh nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, một thanh niên với mái tóc nhuộm màu vàng, đeo khuyên tai đang đi lang thang trong hành lang.
Anh ta mặc quần áo màu đen, đầu ngón tay rỉ máu, đầu cúi xuống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cao Mệnh không muốn gây rắc rối nhưng khi đi ngang qua chàng trai trẻ, cổ tay hắn bị anh chàng kia nắm lấy.
Lúc đó, Cao Mệnh muốn giật ra nhưng chàng trai trẻ không có động thái gì tiếp theo mà chỉ nhìn Cao Mệnh từ trên xuống dưới.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi thấy anh đeo một chiếc vòng tay màu đen, còn tưởng rằng anh là người trốn thoát từ ‘chợ quỷ’." Thanh niên cười hắc hắc, buông tay ra.
"Người đeo vòng tay màu đen?" Chiếc vòng tay màu đen trong miệng chàng trai trẻ có lẽ ám chỉ đến chiếc vòng đen của Cục điều tra, rõ ràng chàng trai trẻ đã gặp những điều tra viên khác.
“Bọn họ khác với chúng tôi.” Mái tóc dài của chàng trai bị gió hất tung, lộ ra vết sẹo khủng khiếp trên trán và vết máu còn sót lại ở khóe miệng: “Bọn họ đã vi phạm điều cấm kỵ.”
"Vậy chúng tôi có cần tháo chiếc vòng tay đen ra không? Để tránh cho người khác hiểu lầm?" Cao Mệnh thản nhiên nói.
"Không cần, khí chất của kẻ phạm điều cấm kỵ khác với chúng ta." Chàng trai mở tay áo ra, hai cánh tay dày đặc vết máu: "Tôi chỉ thích sưu tầm những thứ này."
Chàng trai bước lên lầu, ánh đèn lồng đỏ rực chiếu rọi mọi thứ nhưng anh ta lại không có bóng.
“Tổ trưởng, anh có nhớ cách đây 20 năm, có một thanh niên bị gi.ết trên tầng năm của tòa nhà A khu căn hộ Tứ Thủy không. Anh ta là thành viên của một băng nhóm nhỏ, bị chém ch.ết ở hành lang vì tội trộm đồ của ông chủ." Chúc Miểu Miểu trong lòng cảm thấy sợ hãi: "Người ch.ết tên là Quỷ Tử. Hình như anh ta là người nhà của bà Tám."
"Xuống tầng một trước đã."
Cao Mệnh bảo Chúc Miểu Miểu tháo chiếc vòng đen ra, Huyết Nhục Tiên không phải là game do hắn tạo ra nên hắn phải cẩn thận thì hơn.
Tiền giấy vương vãi trên bậc thềm, lò than đặt ở góc hành lang, mùi thơm thoang thoảng bay trong không khí, dường như mọi hộ gia đình trong khu căn hộ đều cúng thần linh bảo vệ nhà mình.
Tất cả các cửa sổ ở hành lang tầng một của Tòa nhà A đều được đóng kín và dán bùa trên đó.
Người đến cách màng giấy, quỷ đến cách trùng sơn nhưng vấn đề là trong nhà có quỷ, không biết thứ này đang đề phòng ai mới đúng?
Ngọn lửa chập chờn, chặp sáng chặp tối, Cao Mệnh nhìn sâu vào hành lang tầng một, lối vào hành lang có người đang hóa vàng mã.
Hắn từ từ đến gần, khi còn cách người kia bốn năm mét, hắn nhanh chóng dừng lại.
Người đốt vãng mã là một ông già, gầy như que củi, tứ chi như bốn cây gậy, da nhăn nheo bám vào xương.
Ông ta trông như thể gió thổi một cái cũng đủ quật ngã nhưng trên lưng lại đang cõng một bé trai to lớn.
Thằng bé có cái đầu của người lớn, liên tục cắn vào vai ông già, nếu hơi bất mãn sẽ đấm đá ông.
Một khi ông già muốn đặt nó xuống, nó sẽ bóp cổ ông già, đâm ngón tay vào cơ thể ông ta và nắm lấy xương ông ta.
"Đừng đi nữa." Cửa nhà bên cạnh Cao Mệnh không khóa, khi hắn đi ngang qua, thì cánh cửa kia mở ra, trong nhà truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Cao Mệnh quay lại, thấy căn nhà tối đen như mực.
Hắn lấy bật lửa ra soi sáng, sau đó mới thấy rõ trong căn nhà cho thuê nhỏ có một phần mộ, ngồi xổm trên phần mộ là một người đàn ông trung niên phúc hậu, mặc áo lụa trắng.
Đôi chân của người đàn ông được chôn trong phần mộ, đôi tay ông ta được giấu sau tấm bia đá.
Thấy Cao Mệnh dừng lại, người đàn ông trung niên nói tiếp: “Ông già tên Chu Tế, ông ta là người cần cù, tuổi già vẫn phải nuôi con trai, con trai ông ta không đi làm. Để lừa gạt quỹ trợ cấp, hắn ép ông già giả vờ ốm đau.”
"Loại người này quả thực chính là ký sinh trùng." Chúc Miểu Miểu nhìn chằm chằm ông lão xa xa, cô không hiểu tại sao đã thành quỷ còn khổ cực đến vậy.
"Tôi nhìn cũng thấy chướng mắt, chúng ta hợp tác giúp lấy đứa nhỏ trên người ông ta xuống nhé?" Người đàn ông trung niên gợi ý: "Hai người chỉ cần lừa Chu Tế tới đây là được."
"Được."
"Trước tiên giúp tôi đóng cửa lại, tránh cho hắn nghi ngờ." Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.