Hai người leo lên cầu thang và bước vào tầng chín, cả hai đều cảm thấy mọi thứ đã thay đổi.
Mùi máu nồng nặc xộc thẳng lên mặt, bộ đồng phục điều tra rách nát bị ném trong góc tường, trên vách trường vẫn còn những giọt máu đang chảy xuống.
Rất nhiều điều tra viên tiến vào tòa nhà nhưng Cao Mệnh lại không gặp ai cả, giống như họ đã bị “ăn thịt” hết rồi vậy.
Chúc Miểu Miểu cầm rìu cứu hỏa có chút không thoải mái, cô chỉ là lính cứu hỏa, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
“Theo sau tôi, đừng đi quá xa.”
Cửa của tất cả căn hộ trên tầng chín đều không khóa, trên tay nắm cửa có vết máu, có vẻ như ở đây đã diễn ra một trận đại trốn gi.ết vô cùng kinh hoàng.
Chậm rãi tiến về phía trước dọc theo vết máu trên mặt đất, Cao Mệnh đi đến cuối hành lang tòa nhà B. Hắn đứng trên hành lang từ tòa nhà B đến tòa nhà A, tim đập thình thịch.
Hành lang chưa đầy 10 mét gần như bị máu phủ kín, chỉ cần nhìn vết máu trên mặt đất cũng có thể đại khái hình dung ra cảnh tượng khủng khiếp.
Các điều tra viên bị truy đuổi và trốn thoát khỏi tòa nhà A. Họ trốn trong một căn hộ ở tòa nhà B nhưng cuối cùng đều lần lượt bị tìm thấy và bị kéo về tòa nhà A.
Mỗi dấu tay đẫm máu là dấu vết của sự đấu tranh, mỗi lan can biến dạng tượng trưng cho ý chí sinh tồn và nỗi sợ cái ch.ết của một điều tra viên.
“Chợ Quỷ mà bà Cốt nhắc đến là quán ăn của quỷ sao?”
Cảnh tượng đẫm máu này khiến Cao Mệnh sợ hãi, hắn lùi lại nhưng quỷ trong truyện kinh dị dường như ngửi thấy mùi sợ hãi tỏa ra từ hắn và Chúc Miểu Miểu, trong hành lang tối tăm trên tầng chín của tòa nhà A, đôi mắt đỏ ngầu từ từ mở ra.
Bóng đen ập đến, một đôi giày cao su dẫm lên vết máu xuất hiện ở hành lang của tòa nhà A. Toàn thân y ẩn dưới chiếc áo mưa rách nát. Màu sắc ban đầu của chiếc áo mưa đã không còn nhìn thấy được nữa, nó đã dính đầy máu.
“Có phải hắn gi.ết các điều tra viên khác không?”
Mũ áo mưa rơi xuống, lộ ra khuôn mặt của Bạch Kiêu, môi anh ta dính đầy máu, toàn bộ khuôn mặt bị biến dạng nghiêm trọng, trong mắt anh ta có những hạt máu điên cuồng lan rộng.
Bàn tay giấu trong áo mưa chậm rãi giơ lên, Bạch Kiêu cầm hai con dao phay, vẻ mặt lúc này của anh ta khiến Cao Mệnh nhớ đến kẻ s.á.t nhân đã gây ra vụ án diệt môn nhiều năm trước.
"Khóe miệng anh ấy chảy máu, Bạch Kiêu hẳn là đã ăn phải thứ thịt không nên ăn!"
Vụ án diệt môn xảy ra cách đây 20 năm, khi Bạch Kiêu vẫn còn là một đứa trẻ, anh ta không thể là kẻ s.á.t nhân thực sự nhưng ngoại hình của Bạch Kiêu bây giờ lại giống hệt như kẻ sát nhân mà Cao Mệnh tưởng tượng.
Muốn chạy trốn cũng đã muộn, Cao Mệnh nắm sợi dây xích yêu cầu Chúc Miểu Miểu dán bùa sát phù lên rìu cứu hỏa: “Hai đánh một, hẳn sẽ có cơ hội thắng.”
Từ lúc Cao Mệnh nảy ra ý định cho đến khi đưa ra quyết định, chỉ trong vài giây, tên điên Bạch Kiêu đã lao qua hành lang.
Con dao phay trong tay anh ta chém xuyên màn đêm, dùng toàn lực chém về phía Cao Mệnh!
"Cẩn thận!"
Chúc Miểu Miểu chạy tới từ bên cạnh, khi lưỡi rìu sắp chạm vào vai Bạch Kiêu, thì kẻ đang mặc áo mưa nhanh chóng né được chỉ bằng một cử động nhỏ đến khó tin.
Áo mưa bị chém rách, lúc này Cao Mệnh mới nhìn thấy thân thể của Bạch Kiêu.
Bề mặt da dẻ của anh ta phủ đầy những dòng chữ kỳ quái, những dòng chữ màu đen đó giống như côn trùng bò lúc nhúc trong da thịt anh ta.
Xương cốt phát ra tiếng răng rắc, thân thể Bạch Kiêu tựa như bị xé ra thành từng mảnh, trên mặt anh ta tràn đầy hưng phấn và điên cuồng, đầu óc dường như đã bị thứ gì đó thống trị, cái miệng đầy máu bị xé toạc sang hai bên, lộ ra một nụ cười quái đản đáng sợ.
Chân sau đạp xuống đất, Bạch Kiêu phát huy toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể, tốc độ nhanh đến kinh người.
Trong thời gian còn ở nhà tù, Cao Mệnh mặc dù cũng thường xuyên rèn luyện thân thể nhưng hắn vẫn thua xa Bạch Kiêu, hắn không có được kỹ năng chiến đấu một cách có hệ thống, nên chỉ có thể dựa nhiều hơn vào bản năng, một thứ bản năng đến từ sâu trong máu thịt.
Không có bất kỳ chiêu thức hay kỹ năng nào, Cao Mệnh chăm chú nhìn chằm chằm vào Bạch Kiêu, cố gắng hết sức để bình tĩnh và dự đoán đường tấn công của Bạch Kiêu.
Hắn hầu như luôn dự đoán và phản ứng trước nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng chỉ kịp né trong gang tấc.
"Ch.ém anh ta!"
Trong tình huống trước mắt, chỉ né tránh thôi đã đủ khó rồi chứ đừng nói đến phản công, do đó hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào Chúc Miểu Miểu.
Chúc Miểu Miểu cầm rìu cứu hỏa cũng cố gắng hết sức nhưng xương cốt của Bạch Kiêu dường như có thể tùy ý di chuyển, tốc độ nhanh đến mức nực cười.
Trong chớp mắt, Cao Mệnh đã rút lui từ lối vào hành lang vào đến bên trong tòa nhà B. Hắn chưa bao giờ cận kề cái ch.ết đến thế.