Con dao phay dày và nụ cười biến thái của Bạch Kiêu chiếm cứ đôi mắt và tâm trí của Cao Mệnh, sàn và tường dính đầy máu, ướt và trơn trượt, hắn cực kỳ cẩn thận nhưng sự chênh lệch quá lớn giữa thể lực hai bên vẫn đẩy hắn vào tuyệt cảnh.
Sinh lộ bị chặn đứng, Cao Mệnh chỉ có thể trốn trong một căn hộ gần đó giống như những điều tra viên bị thảm sát khác.
Hắn dùng sức đóng cửa lại nhưng khóa cửa đã bị phá từ lâu, tầng chín giống như một bãi săn bắn, tất cả cửa đều không thể khóa được.
Bên ngoài vang lên tiếng cười chói tai, dao phay chém vào ván cửa, âm thanh trầm đục khiến tim Cao Mệnh đập loạn xạ.
Thân thể áp vào cửa, Cao Mệnh thò tay vào ba lô lấy ra di ảnh của Triệu Hỉ.
"Anh Triệu! Nếu không giúp tôi, anh sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa đâu!"
Máu từ đầu ngón tay theo sợi dây xích trên người nhỏ xuống di ảnh, Cao Mệnh và Triệu Hỉ bị sợi xích nối với nhau, bóng tối tập trung về phía di ảnh.
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, màu sắc tươi tắn trên ảnh của Triệu Hỉ dần dần nhạt đi, năm ngón tay đầy vết thương từ trong ảnh duỗi ra.
Cánh tay bị gãy giống như trong di ảnh lần theo dây xích đen nắm lấy tay Cao Mệnh.
Mùi máu tanh lan ra bốn phía, người nhảy lầu Triệu Hỉ vặn vẹo tứ chi bò ra khỏi di ảnh!
Cửa căn hộ lúc này đã bị chém nát, Bạch Kiêu mặc áo mưa lao vào nhà nhưng không ngờ người tới đối diện anh ta lại là Triệu Hỉ.
Thân thể gãy nát ôm chặt, đè lên người Bạch Kiêu, dù Bạch Kiêu có chém thế nào, Triệu Hỉ cũng không có ý định buông tay, anh ta mang trong mình một loại tuyệt vọng cùng chán nản, giống như gánh nặng cuộc đời đè nặng lên anh ta biến thành một loại trói buộc, không gì có thể thoát khỏi, đến ch.ết không rời.
Máu từ vết thương trên người Triệu Hỉ chảy ra nhưng không chảy xuống đất, mà đọng lại giữa anh ta và Bạch Kiêu, anh ta muốn truyền lại tất cả những đau đớn và ngột ngạt mà mình đã trải qua cho Bạch Kiêu.
Với vẻ mặt hung dữ, con dao phay trong tay Bạch Kiêu không thể gây ra tổn hại thực nào cho Triệu Hỉ, cái miệng đầy máu của anh ta đột nhiên há to và cắn vào vai Triệu Hỉ!
Sau hồi giằng xé, Bạch Kiêu cắn đứt một miếng thịt trên người Triệu Hỉ, càng đáng sợ hơn là vết thương anh ta cắn không thể lành lại, dòng chữ quỷ quái trên người anh ta dường như cũng thông qua vết cắn mà vào cơ thể Triệu Hỉ.
"Đến cả quỷ cũng dám cắn?" Cao Mệnh nắm lấy dây xích, chạy vòng ra sau Bạch Kiêu, dùng sợi xích đen chứa chấp niệm của Triệu Hỉ siết cổ anh ta: "Chúc Miểu Miểu!"
Sát phù dán trên rìu cứu hỏa, Chúc Miểu Miểu vung rìu chém vào lưng Bạch Kiêu.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, vô số chữ đen đổ xuống lưng Bạch Kiêu!
"Tôi xin lỗi! Tổ trưởng Bạch!"
Miệng vừa xin lỗi xong lại vung rìu cứu hỏa, Chúc Miểu Miểu không còn chút dè dặt nào nữa, trong mắt cô, Bạch Kiêu không còn là tổ trưởng như trước nữa mà là một kẻ điên nguy hiểm.
Sát phù trên lưng Bạch Kiêu vỡ vụn, lưỡi rìu của Chúc Miểu Miểu xuyên thủng bộ ngực bị xé toạch của Bạch Kiêu.
"Tim của anh ấy đã bị lấy mất rồi!"
"Ahhh!"
Trên mặt Bạch Kiêu hiện lên những mạch máu mỏng màu xanh lam, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, chữ đen trên người tan ra như bông tuyết.
Thân thể ngã xuống đất, máu thịt của Bạch Kiêu dường như không còn chỗ dựa, giống như một vũng thịt.
Lau đi vết máu trên miệng Bạch Kiêu, Cao Mệnh rút rìu cứu hỏa ra, nhìn Bạch Kiêu trên mặt đất, không biết anh ta lúc này là người hay quỷ nữa.
Sau khi toàn bộ chữ đen biến mất, Bạch Kiêu lại mở mắt ra, sau khi biết mình còn sống, trong lòng có chút kích động, thò tay vào áo mưa muốn lấy thứ gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm gì.
Máu thịt của anh ta sau một hồi cũng mất hết hoạt tính và bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, như thể anh ta đã ch.ết rất nhiều ngày rồi.
Cao Mệnh mở áo mưa ra và tìm thấy chiếc vòng đen của Bạch Kiêu trong vết thương được khâu trên bụng anh ta.
Thử mở nó ra, bên trong có vài đoạn ghi âm ngắn.
Ghi âm 1: “Mười bảy phút sau khi vào tòa nhà, tổ đội xuất hiện sự sụt giảm số lượng, hai điều tra viên biến mất khi đi qua hành lang.”
Ghi âm 2: "Bốn mươi phút sau khi vào tòa nhà, tất cả những quỷ hồn trong sự kiện dị thường này đều có hình dạng con người, hầu hết đều có cơ thể dị dạng. Họ dường như không biết rằng mình đã ch.ết và vẫn giữ được ký ức. Miễn là không biểu hiện sự bất thường thì sẽ không trở thành mục tiêu tấn công của họ nhưng dù có gì xảy ra cũng không được vào bất kỳ căn hộ nào."
Ghi âm 3: "Có thể sống lâu hơn sau khi ăn thịt."
Ghi âm 4: "Đây không giống một sự kiện dị thường, mà giống một thế giới dị thường thực sự tồn tại hơn. Thật sự có một thế giới khác sao?"
Ghi âm 5: "Phải bảo vệ trái tim mình."
Ghi âm 6: “Nhà xác (đình thi phòng) tầng bốn và ngôi nhà có đèn lồng trắng đều an toàn.”
Ghi âm 7: "Không bao giờ ăn thịt!"