Cung Hỉ đi trước dẫn đường, Cao Mệnh và Chu Miểu Miểu theo sau, hai người ngoại lai, một người vác thi thể, người còn lại thì máu me đầy người nhưng cư dân trong tòa nhà lại không cảm thấy có gì khác thường.
"Nơi này thật kỳ quái." Chúc Miểu Miểu nhẹ nhàng chạm vào Cao Mệnh: "Anh cảm thấy người kia tại sao lại luôn che miệng?"
"Đừng hỏi nhiều, đừng tò mò, giữ đầu óc bình thường." Cao Mệnh vẫn nhớ rõ lời thanh niên ở hành lang tòa nhà B đã nói, ai vi phạm điều cấm kỵ sẽ bị truy lùng, hắn nhất định phải tìm ra những điều cấm kỵ trong tòa nhà càng sớm càng tốt.
Cung Hỉ dẫn đường chào hỏi hàng xóm hai bên, khi đi ngang qua hàng thịt, người bán thịt ném một miếng thịt cho Cung Hỉ.
Cao Mệnh nhìn qua cánh cửa sắt đi vào hàng thịt, có mấy điều tra viên bị nhốt trong một căn nhà cho thuê đã được cải tạo thành lò mổ, quần áo của họ đã bị lột sạch, vẻ mặt đều rất kinh hãi.
Trên cơ thể họ không chỗ nào mất mát nhưng khi mở miệng lại không thể phát ra lời nói, chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ lạ như tiếng lợn, tiếng dê.
Tên đồ tể đá vào người vị điều tra viên, gã tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, liếc mắt nhìn Chúc Miểu Miểu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật tươi.”
Sau khi bước ra khỏi chợ quỷ tầng chín, Chúc Miểu Miểu và Cao Mệnh đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều, như thể một tảng đá khổng lồ đã được nhấc khỏi lưng họ.
Cung Hỉ ném thẳng miếng thịt được người bán thịt đưa vào thùng rác khi đi ngang qua nhà vệ sinh công cộng trên tầng chín.
“Vứt nó đi có lãng phí quá không?” Cao Mệnh cân nhắc chi tiết này, cảm thấy Cung Hỉ khác với những con quỷ khác.
"Tôi và người nhà đều là người ăn chay, không có hứng thú với thịt." Cậu ta dang tay: "Ôi, nếu anh nói sớm hơn, tôi đã đưa cho anh rồi."
"Không cần đâu." Cao Mệnh lắc đầu cự tuyệt: "Những nhân súc (tương tự gia súc) ở hàng thịt không thể nói chuyện sao?"
"Đúng vậy, chúng là gia súc dành riêng cho Huyết Nhục Tiên. Chúng trông giống con người nhưng thực chất khác với chúng ta." Cung Hỉ có một tính cách rất tốt, cậu ta đầy sức sống và nghị lực của tuổi trẻ nhưng cũng có sự trưởng thành và chín chắn vượt xa các đồng nghiệp cùng lứa, quả thực rất dễ chiếm được lòng tin của khách hàng.
"Thì ra là vậy." Cao Mệnh trầm tư suy nghĩ, Chúc Miểu Miểu bên cạnh suýt nữa đã nôn mửa tại chỗ.
"Hai anh chị nhất định muốn đến tầng bốn sao? Thật ra mấy căn hộ tầng tám cũng không tệ, không cần xuống tận tầng bốn." Cung Hỉ dẫn đường, trầm giọng đề nghị.
"Sao nào? Người không thể ở tầng bốn à?"
“Tầng bốn không được sạch sẽ lắm…” Cung Hỉ dừng lại: “Ý tôi là, tầng bốn bị quỷ ám.”
Nói xong, Cung Hỉ đưa bàn tay đang che miệng xuống, miệng cậu ta bị khâu lại, trong miệng nhét đầy tiền, không biết cậu ta đã phát ra âm thanh bằng cách nào.
Cao Mệnh lập tức chuẩn bị chiến đấu, sẵn sàng ném anh Triệu xuống đất, Cung Hỉ xua xua hai tay: “Ma quỷ rất đáng sợ, tai họa vây quanh, tiếp xúc rất dễ phạm điều cấm kỵ."
"Lời nói từ miệng cậu có sức thuyết phục không thể tả." Cao Mệnh không cảm thấy ác ý gì từ Cung Hỉ, chàng trai trẻ dường như thực sự chỉ đang làm việc chăm chỉ và muốn bán đi những căn hộ mà thôi.
“Tôi không đùa đâu.” Cung Hỉ cảnh báo: “Nếu nhìn thấy những căn hộ có đèn lồng màu trắng ở lầu bốn thì phải nhanh chóng chạy trốn.”
Đi xuống cầu thang, dọc đường gặp phải rất nhiều người hàng xóm quái lạ, cư dân trong tòa nhà đều bị Huyết Nhục Tiên ảnh hưởng, ai nấy đều có bộ dạng kỳ quái đáng sợ, dục vọng nội tâm đều được thể hiện ra bằng huyết nhục.
Đến tầng bốn, rõ ràng tầng này vắng vẻ hơn nhiều so với các tầng khác.
Cung Hỉ lấy ra một chùm chìa khóa, chưa kịp giới thiệu căn hộ cho Cao Mệnh thì chợt nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ chuột, mặc bộ quần áo màu xanh đậm đứng ở một cánh cửa nào đó, thân thể áp chặt lên cánh cửa đến mức biến dạng.
"Quản lý tòa nhà? Tại sao ông lại ở đây?" Cung Hỉ hơi lo lắng, nhanh chóng chạy tới. Cậu ta muốn ngăn người quản lý tòa nhà mở cửa nhưng ngay khi chạy tới, vài đứa trẻ bước ra từ dưới quần áo màu xanh của người quản lý tòa nhà. Những đứa trẻ đó đều đeo mặt nạ chuột, mắt đỏ hoe, không nói gì, trực tiếp dùng móng tay sắc nhọn xua đuổi Cung Hỉ, tiếp tục cào vào cánh cửa.
Khóa cửa bị phá, khi cửa sắp bị đẩy ra, Cao Mệnh đưa tay tóm lấy một đứa trẻ ném sang một bên, sau đó Chúc Miểu Miểu cầm rìu cứu hỏa đi tới.
Phát hiện Cao Mệnh đến gần, người quản lý tòa nhà dường như cảm nhận được điều gì đó, ông ta nhìn chằm chằm ngực Cao Mệnh, đôi mắt đỏ rực dưới chiếc mặt nạ không ngừng chớp chớp.
Sau một lúc “giằng co”, người quản lý tòa nhà quay người rời đi, những đứa trẻ đeo mặt nạ chuột lại chui vào trong quần áo của ông ta rồi biến mất.
"Cám ơn, hôm nay thật sự rất cảm ơn hai người." Cung Hỉ trông khá sợ hãi, nhìn những vết cào khủng khiếp trên cửa nói: "Xem ra tôi lại phải đổi nhà rồi."