Chương 83: [Dịch] Nhà Thiết Kế Game Quái Đàm

Ta Sợ! Rất Sợ!

Phiên bản dịch 4841 chữ

"Người kia là ai?" Cao Mệnh cảm giác được người đeo mặt nạ quái dị nhìn mình, tựa hồ muốn ăn thịt hắn nhưng cũng có chút sợ hãi.

"Người đeo mặt nạ chuột là quản lý tòa nhà. Họ duy trì trật tự trong tòa nhà và không bao giờ nói chuyện."

"Vậy tại sao quản lý tòa nhà lại đến tìm cậu? Trong nhà cậu có giấu thứ gì?" Cao Mệnh phát hiện ra sơ hở trong lời Cung Hỉ: "Nếu có khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp cậu."

Dùng thân người chắn trước cửa, Cung Hỉ luôn có thái độ tốt vậy mà lần này lại không chịu nhượng bộ, thật lâu sau, cánh cửa mở ra từ bên trong, trong nhà xuất hiện một khuôn mặt nhăn nheo.

"Tiểu Hỉ, con về rồi à?"

Một giọng nói già nua yếu ớt vang lên, Cao Mệnh và Chu Miểu Miểu đều nhìn thấy bà lão trong nhà.

Người kia trông đã ngoài chín mươi và trên người không bất kỳ chỗ nào khiếm khuyết.

"Bà ơi, đừng ra ngoài!" Sắc mặt Cung Hỉ âm trầm, như lo lắng Cao Mệnh sẽ làm gì bà lão.

Bà lão tóc bạc phơ vừa run rẩy mở cửa, nghi hoặc nhìn mọi người: "Cô cậu là ai? Đến nhà ta làm gì? Tìm Tiểu Hỉ sao?"

Bà lão hình như mắc bệnh Alzheimer nên không nhận ra Cung Hỉ, Cao Mệnh nhân cơ hội nói với bà lão: “Chúng cháu là bạn của Cung Hỉ, muốn đến chào bà.”

"Ồ, được rồi, vào nhanh đi. Cháu trai ta là một thanh niên rất chăm chỉ. Nó rất siêng năng và tốt bụng nhưng cuộc sống không dễ dàng chút nào." Bà lão chống gậy bước vào nhà, Cao Mệnh tranh thủ chen vào sau.”

Thấy vậy, Cung Hỉ không còn cách nào khác đành phải chấp nhận để đám Cao Mệnh vào nhà: "Mọi người vào đi."

Căn nhà không lớn, trang trí rất ấm cúng, không có nhiều đồ đạc của người lớn tuổi, khắp nơi đều treo ảnh Cung Hỉ và bà lão.

Dìu bà cụ vào, Cao Mệnh phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc - bà cụ là người sống!

Một người sống trong thế giới bóng tối!

“Tôi tin rằng anh đã phát hiện ra rồi.” Cung Hỉ đóng cửa lại, nhìn những bức ảnh khắp phòng: “Bà ngoại tôi là quỷ, bà ấy vẫn theo dõi tôi từ sau khi mất, có lẽ là vì tôi luôn khiến bà lo lắng."

"Bà ấy là quỷ sao???" Cao Mệnh mở to mắt nhìn Cung Hỉ: "Theo nhận thức của cậu thì cậu là người sống?"

“Chẳng lẽ không phải?” Cung Hỉ kể lại câu chuyện của mình và bà ngoại, khi còn nhỏ, cha mẹ cậu ta đến Hãn Hải làm việc nhưng cả hai đều biến mất. Bà ngoại đưa cậu đến Hãn Hải tìm cha mẹ, vừa tìm người vừa sinh sống, Cung Hỉ được bà ngoại nuôi nấng, chăm sóc từng li từng tí.

Họ sống trong một căn hộ do Liên đoàn từ thiện cung cấp, để bà không phải cực khổ, Cung Hỉ rất hiểu chuyện và siêng năng, hàng ngày đều làm nhiều công việc, cậu ta và bà ngoại nương tựa vào nhau cho đến khi bà qua đời.

Nhưng điều kỳ lạ là một ngày sau, cậu ta bất ngờ tìm thấy bà ngoại đã mất của mình trong tòa nhà, thế nhưng bà ấy dường như không nhận ra cậu.

Đây là câu chuyện được Cung Hỉ kể từ góc nhìn của chính mình nhưng Cao Mệnh đã nghe thấy một câu chuyện hoàn toàn khác từ miệng bà cụ.

Bà lão cầm khung ảnh của Cung Hỉ, nói rằng có lỗi với Cung Hỉ và đã không giúp được gì cho cậu ấy, thậm chí còn đưa Cung Hỉ đi lang thang ở Hãn Hải, từ đó hủy hoại cuộc đời của cậu ấy.

Bà để Cung Hỉ gia nhập Liên đoàn từ thiện, sau đó Cung Hỉ dường như đã nghe được tin tức lẽ ra không nên nghe do đó đã biến mất trong tòa nhà, bà cụ một mực tìm kiếm cháu trai mình trong tòa nhà nhưng không bao giờ tìm thấy nữa.

“Bà ngoại sau khi thành quỷ thì có vẻ đã bị lẫn.” Cung Hỉ ngồi bên cạnh bà lão, nắm lấy bàn tay chai sạn của bà: “Bà đã quên rất nhiều thứ, ngay cả tôi cũng không nhận ra.”

Theo lời bà kể lại, Cao Mệnh lại nhìn mặt Cung Hỉ, miệng Cung Hỉ bị khâu kín, nhét đầy tiền. Từ góc nhìn này, lời bà cụ nói có thể mới là sự thật.

Một người một quỷ ngồi trên giường, Cao Mệnh không ngờ trong tòa nhà lại gặp phải cảnh tượng như vậy, hắn vốn coi những câu chuyện kinh dị ở thế giới bóng tối này đều là một trò chơi nhưng sự thật dường như không phải như vậy.

Cao Mệnh nhìn Cung Hỉ một chút, do dự một chút, sau đó hỏi: "Cung Hỉ, người thân biến thành quỷ, cậu không sợ sao?"

“Đương nhiên là sợ.” Cung Hỉ không buông tay: “Tôi sợ bà ấy lo lắng tôi ăn không ngon ngủ không ngon, tôi sợ bà ấy suốt ngày lo lắng cho tôi. Tôi sợ bà ấy nghĩ tôi sẽ bị bắt nạt, tôi sợ một ngày nào đó bà ấy sẽ đột nhiên biến mất.”

Hắn thật sự bị làm cho cảm động, Cao Mệnh muốn nói sự thật với bà lão, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt bà cụ, nhẹ nhàng nắm lấy tay còn lại của bà: “Ngoại à, Cung Hỉ đã trở lại nhưng cậu ấy đã trở thành quỷ, bà có sợ không?”

"Sợ..." Bà lão gật đầu: "Ta sợ không nhận ra nó."

Con người là gì? Quỷ là gì?

Lúc này Cao Mệnh không phân biệt được, người hay quỷ đều sợ hãi, sợ đối phương không nhận ra mình, xem mình là người xa lạ.

Trước đây, Cao Mệnh chỉ coi việc thế giới bóng tối xâm chiếm hiện thực là một thảm họa và cho rằng trò chơi mình tạo ra sẽ hủy diệt thành phố nhưng hiện tại trong đầu hắn lại có ý tưởng khác.

Bạn đang đọc [Dịch] Nhà Thiết Kế Game Quái Đàm của Ngã Hội Tu Không Điều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    22d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!