Trên bậc thang dần dần xuất hiện vết dầu, sau khi đi tới tầng một, Cao Mệnh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm của thịt.
Thật kỳ lạ, một người vốn không quá mê đồ ăn như Cao Mệnh lại cảm thấy hơi đói.
Không cần Cung Hỉ dẫn đường, hương thơm xộc thẳng vào mũi khiến bọn họ tự di chuyển theo.
Nếu không phải là cư dân cũ của khu Căn hộ Tứ Thủy, nhất định sẽ không bao giờ biết được bên dưới còn có một tầng hầm.
Đi ra ngoài hành lang, tầng hầm không có căn hộ cho thuê, tường hai bên hành lang treo những tấm biển khung đỏ, đế trắng.
“Tầng hầm còn mở cả tiệm cơm sao?”
Dòng chữ trên bảng hiệu đã không thể đọc rõ ràng, lớp sơn bong tróc nặng nề, mép có những vết nứt, trông như tấm bảng quan tài bị lật ngược đặt trên khung cửa.
Nhìn xa hơn, hai bên lối đi đều là những nhà hàng, mùi thơm hấp dẫn của thịt chính là từ đây mà ra.
Nhìn những tấm biển quảng cáo cũ kỹ chen chúc nhau ở những độ cao khác nhau, mấy người họ có cảm giác sợ hãi, như thể sẽ bị hút vào một nơi nào đó.
Chậm rãi tiến lên một bước, Chúc Miểu Miểu ngửi thấy mùi thịt thơm, tay không tự chủ mà chạm vào cửa tiệm.
Có người đang di chuyển sau cánh cửa gỗ, sau đó cửa tiệm mở ra, một ông già quấn vải đen toàn thân bước tới.
Đối phương không ngờ Chúc Miểu Miểu đang đứng ở cửa, hai người va vào nhau.
Tấm vải đen rơi xuống đất, lộ ra thân thể của ông già, ông không có tai và mắt phải, chỉ còn lại một cánh tay.
Bộ dáng ông ta nhìn rất đáng sợ, hai tai đều có vết thương rõ ràng nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng, tựa như phiền toái bấy lâu đã được giải quyết.
Nhặt tấm vải đen lên, ông lão lại che người rồi chạy thật nhanh lên lầu.
“Mấy vị vào ngồi đi.” Giọng một người đàn ông vang lên từ trong cửa tiệm.
Cao Mệnh gật đầu với Chúc Miểu Miểu, cõng Triệu Hi trên lưng, tiến vào tiệm cơm.
Quán được cải tạo từ nhà cho thuê nên không lớn lắm, không có khách hàng hay người phục vụ, chỉ có bàn gỗ và ghế nhựa.
Bởi vì được xây dựng dưới lòng đất nên trong nhà không có cửa sổ hay thông gió, tràn ngập mùi thịt thơm nồng.
“Đừng đứng đó nữa, vào đi.” Giọng người đàn ông hình như từ trong bếp truyền ra, anh ta sốt ruột thúc giục.
Cả ba người bước vào trong, ngồi xuống chiếc bàn gỗ, cầm thực đơn lên xem, phát hiện trên thực đơn chỉ ghi tên các món ăn chứ không ghi giá cả.
“Đừng nhìn tôi, tôi cũng chưa từng đến đây.” Cung Hỉ đẩy thực đơn đến trước mặt Cao Mệnh: “Gọi đại món gì đó đi?”
“Những thứ không có giá cụ thể thường rất đắt.” Cao Mệnh còn chưa kịp quyết định thì cửa quán đã mở ra, ba người đều giật mình.
Họ nhìn về phía cửa, trong mắt đầy kinh ngạc.
Một điều tra viên cầm cây nhang gãy bước vào nhà hàng, tinh thần rất bất ổn, hoảng loạn, miệng chảy nước dãi, bốn phần năm hốc mắt đầy tròng trắng.
Điều tra viên hoàn toàn phớt lờ những người khác, chộp lấy thực đơn, mở tấm màn đen dày rồi chạy vào bếp sau.
Căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, ước chừng mấy phút, điều tra viên tay trái cầm một miếng thịt đi ra, tay phải đã biến mất.
Đôi mắt anh ta dán chặt vào miếng thịt trên đĩa, miếng thịt óng ánh tươi ngon, đưng đưa theo nhịp bước của điều tra viên.
Điều tra viên tìm một chỗ ngồi xuống, không dùng đũa mà nhẹ nhàng bốc miếng thịt.
Nước sốt trượt xuống tay, điều tra viên nuốt nước bọt, mím môi rồi cắn từng từng miếng một.
Từng chiếc răng xuyên qua lớp thịt mềm mại, nước thịt tràn ra, tiếp tục cắn xuống, theo sau là mỡ tan chảy trong miệng, mịn màng mềm mại.
Điều tra viên chậm rãi cắn vào phần thịt nạc bên dưới và mút nước súp.
Trong mắt càng ngày càng ít lý trí, điều tra viên bắt đầu cắn mạnh, không chỉ ăn thịt mà còn cắn vào bàn tay dính đầy nước sốt của mình.
Máu và nước thịt trộn lẫn vào nhau, điều tra viên ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay, trong mắt dường như có những dòng chữ đen bò ra.
Im lặng đứng dậy, điều tra viên loạng choạng bước ra phía cửa.
"Chúng ta ra ngoài trước nhé? Đi xem anh ấy đi đâu?" Chúc Miểu Miểu bị mùi thịt trong cửa hàng dày vò, cảm thấy rất khó chịu, không chỉ thèm ăn mà tất cả dục vọng bên trong cô dường như đều bị mùi thịt đó khơi dậy. Cô không dám tiếp tục vào quán ăn này nữa
Đặt thực đơn xuống, ba người đang định đi theo điều tra viên thì cửa nhà hàng đột nhiên tự đóng lại.
Cánh cửa cũ trông bình thường nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể đẩy nó ra được.
"Không ăn thì không thể rời đi sao?" Chúc Miểu Miểu bị mùi thịt tra tấn đến hơi mất tỉnh táo, cô giơ rìu cứu hỏa chém vào khung cửa.
Một âm thanh trầm vang lên, chiếc rìu dường như không chạm vào gỗ mà giống như chạm vào một miếng mỡ dày.
Cửa vẫn không mở nhưng máu đỏ tươi chảy ra từ nơi bị rìu đánh trúng.
Chúc Miểu Miểu còn muốn chém nhưng Cung Hỉ nhanh chóng ngăn cô lại: “Nhìn vách tường xung quanh cô đi! Sau khi cô chém xuống, bức tường hình như đã tiến lại gần chúng ta hơn một chút! Không gian trong phòng đã trở nên nhỏ hơn!"