CHƯƠNG 121: CỨ ĐIỂM TRONG THÀNH PHỐ
Cống thoát nước đã ngừng hoạt động từ lâu tại phế tích đã được sửa chữa, ánh sáng lờ mờ, không khí có mùi hôi thối. Thỉnh thoảng có âm thanh của bình sắt hoặc tiếng công kích trầm thấp vang lên trong bóng tối, không có cách nào phân biệt được là do Phệ Cốt Thử hay những thứ khác tạo thành.
Linda kìm nén hơi thở và từ từ hít vào thở ra để cố gắng tránh tạo ra động tĩnh, ánh mắt nàng cảnh giác nhìn xung quanh, với kinh nghiệm nhiều năm săn bắn khiến nàng hiểu rằng ma vật thích trốn trong cống thoát nước cũng không chỉ có Phệ Cốt Thử.
Dưới sự ảnh hưởng của bóng tối, tầm nhìn của nàng trở nên hẹp hơn và chỉ có thể nhìn thấy những thứ xung quanh trăm mét.
Nếu Đỗ Địch An ở đây thì sẽ kinh ngạc mà phát hiện mắt nhìn được trong bóng tối không phải là sở hữu của tất cả Thú Liệp giả, mà cũng chỉ là một trong những năng lực mà Ma Ngân bổ sung.
Đôi tai Linda dựng lên, dựa vào những động tĩnh rất nhỏ xung quanh thì nàng cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm ẩn núp, vì vậy nàng không để mình phát ra tiếng thở dốc quá lớn.
Két két!
Phía trước hơn 20m đột nhiên vang lên tiếng thét cực kỳ thống khổ của Phệ Cốt Thử, tiếng kêu rất nhanh liền ngừng lại, cùng lúc đó tiếng nước vỡ cũng lặng yên hạ xuống.
Trong lòng Linda hơi căng thẳng, nàng không xác định được là do Phệ Cốt Thử tranh đoạt đồ ăn hay do những kẻ đi săn khác. Tuy nhiên nàng không rời đi như vậy, ma vật thích ăn Lão Thử thì bản thân cũng không mạnh bao nhiêu, chỉ cần cẩn thận không để bị tấn công là được.
Nàng tựa vách tường mà nhẹ nhàng bước đi, mỗi thời khắc đều luôn cảnh giác với khe nước bên cạnh để tránh bị thứ gì đó nhảy ra khỏi khe nước nổi đầy thi thể Lão Thử cùng đồ vật hư thối và kéo nàng vào bên trong.
Sau khi tiến về phía trước khoảng trăm mét trong lo lắng thì nàng mới tìm được một góc rẽ trống trải, mặt đường nơi đây sụp đổ, ánh sáng yếu ớt cùng mùi hôi tản ra. Những Phệ Cốt Thử trên đường đi mà nàng tới gần cũng nhảy lên trốn, ở phương diện phân biệt sức mạnh của kẻ thù, Phệ Cốt Thủ thậm chí mẫn cảm hơn so với những ma vật cỡ lớn.
Linda ra khỏi cống thoát nước, không khí tươi mát liền xộc vào mặt, nàng liền hít một hơi thật dài và quay lại, khi nhìn thấy những Trác Não Thú cũng không đuổi theo mới nhẹ nhàng thở hơi ra, nhanh chóng rời khỏi khu phố này và đi vào một kiến trúc gần đó.
Bên trong kiến trúc có vài Hành Thi, khi nhìn thấy Linda liền lập tức gầm thét đánh tới. Nàng không thèm nhìn vung kiếm như gió lốc khiến những Hành Thi giống như lá vàng rơi bị gió cuốn đi.
Nàng tìm được một chỗ để ngồi xuống, cảm nhận được bụng có chút đói khát liền lập tức nghĩ đến túi hành lý đã bị nàng vứt đi mà không khỏi trầm mặc, trong lòng lại càng cháy lên ý hận với Đỗ Địch An, thầm nghĩ:
- Tiểu quỷ này ngửi được mùi ta thoát khỏi Trác Não Thú, biết được ta chưa chết nên có thể sẽ đuổi theo, đợi đuổi tới sẽ là tử kỳ của hắn!
Nàng nghĩ đến Nick và Rhona đã chết mà không khỏi nắm chặt tay:
- Ta sẽ giúp các ngươi báo thù, tách thân thể hắn ra và mai táng trước mộ địa săn bắn của các ngươi.
Sau khi hận ý trong lòng một lúc, nàng dần dần khắc chế cừu hận, bình tĩnh suy nghĩ:
- Tiểu quỷ này có nhiều ý niệm xấu, đợi hắn xuất hiện lần nữa thì chắc chắn đã nghĩ ra biện pháp xảo quyệt mới. Nếu vẫn lợi dụng quái vật, vậy ta liền trốn trong cống thoát nước hoặc tiến về Khu số 9 gần đó. Nhưng quái vật có thể bị hắn lợi dụng cũng không nhiều, vì Trác Não Thú không ăn Hành Thi nên hắn mới bôi bột phấn Hành Thi lên và ẩn núp trong bóng tối. Nếu là những quái vật khác sẽ ăn hắn đầu tiên, chuyện này quá mạo hiểm, chắc hắn sẽ không làm lần thứ hai.
- Nếu không phải lợi dụng quái vật mà chỉ dựa vào bẫy rập thì có lẽ hắn không hiểu nhiều, lần trước giết chết Green chỉ là thuần túy đánh lén, chứ không được coi là bẫy rập.
- Hơn nữa, từ trước đến nay đều có thể nhìn ra được tầm sát thương của hắn chỉ là 100m!
Ánh mắt Linda lạnh lùng, mấy lần trước Đỗ Địch An ra tay, nàng đã lưu ý đến khoảng cách tầm bắn của đối phương. Nếu muốn nâng cao tầm bắn của mình, không phải chỉ huấn luyện ba đến năm ngày là có thể làm được, nhất là bên ngoài Cự bích lại không có nhiều mũi tên như vậy cho Đỗ Địch An xạ kích, nên hiệu suất huấn luyện cực kì kém.
- Trong 100m, nếu hắn xuất tiễn đánh lén, vậy ta chỉ cần ba giây là có thể đuổi theo chém giết hắn! Lúc trước có Trác Não đàn thú đuổi theo nên không thể không buông tha hắn, nếu sớm biết bọn Nick vẫn sẽ chết, vậy ta liều mạng trọng thương cũng phải giết chết hắn!
Trong nội tâm nàng có chút hối hận, nhưng rất nhanh liền tự hỏi:
- Hắn đã vô kế khả thi rồi, trừ phi hắn thật sự ngu xuẩn mà cho rằng có thể dùng một mũi tên đánh lén là có thể giết được ta. Tuy nhiên, đợi hắn đến công kích, chi bằng ta khiến hắn đến công kích để nắm quyền chủ động trong tay mình! Ưu thế chính là yếu thế, hắn đã lợi dụng khứu giác của Gree để khiến hắn phán xét nhầm lẫn, ta cũng có thể làm như vậy.
Nghĩ đến đây, một kế hoạch liền hiện ra trong đầu nàng.
…
…
Vèo!
Đỗ Địch An chạy nhanh trên đường phố để tìm kiếm đồn cảnh sát, thỉnh thoảng nghe thấy mùi quái vật sẽ lập tức đi đường vòng để tránh.
- Mười mấy con đường rồi mà vẫn không có, chẳng lẽ không có cục cảnh sát tại khu số 7 này?
Đỗ Địch An nhíu mày, đột nhiên hắn nhìn thấy một nơi rộng rãi phía trước, đứng sừng sững cao khoảng 30 - 40m, chiều ngang khoảng vài trăm mét, bộ phận chính giữa đã sụp đổ, không rõ là do tai vũ cọ rửa hai do chiến hỏa tẩy lễ.
- Cứ điểm?
Đỗ Địch An sững sờ.
Tuy bên trên bò đầy dây leo, nhưng bộ dáng kia khiến hắn có ấn tượng sâu sắc.
Ba trăm năm trước thảm họa nổ ra, mỗi quốc gia trong những thành thị đều xây dựng những cứ điểm phòng thủ cỡ lớn. Những cứ điểm này đặt ở lối vào những nơi tị nạn của thành thị, cũng là tuyến phòng thủ thứ hai sau khi hàng phòng ngự bị phá vỡ.
Ngày nay thời quang lưu chuyển, người cũ đã sớm mất đi, những cứ điểm kiên cố một thời cũng từng chút một mà bị phai tàn.
Đỗ Địch An im lặng, một lát sau hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhanh chóng chạy đến tòa cứ điểm.
Đến gần cứ điểm, Đỗ Địch An lập tức nhìn thấy dấu vết của bom hỏa lực khắp trên mặt đất. Trong đám bạch cốt thi hài có một bộ trang phục quân đội màu xanh đã phai màu, trong tay vẫn cầm một ổ súng máy!
Dưới cơn mưa ngoài trời, súng máy đã bị gỉ loang lỗ, tuy thép của súng là chống gỉ nhưng bức xạ hạt nhân nghiêm trọng trong nước mưa đã khiến những thành phần khác bên trong sớm đã bị phá hoại đến biến dạng.
Khi Đỗ Địch An nhìn thấy súng máy, trong lòng trở kinh hỉ, cứ điểm phòng thủ này quả nhiên có rất nhiều súng đạn!
Nhặt súng máy lên, Đỗ Địch An nhẹ nhàng tách ra, báng thương liền đứt gãy. Hắn rút chùm băng đạn sau súng máy ra, trên từng viên đạn có dấu vết bị mưa dập lõm. Hắn liếc mắt, nhanh chóng vặn mở nắp sau của viên đạn, bên trong là hỏa dược tối màu nhưng nó không bị rơi ra ngoài mà bị xâm nhập bởi hơi ẩm và cứng lại trong vỏ đạn.
Tiếc nuối trong lòng, Đỗ Địch An vứt bỏ xâu đạn này, tiếp tục đi vào bên trong cứ điểm tìm kiếm.
Trên đường đi, hài cốt chồng chất khắp nơi trên đất, tất cả đều là bạch cốt rừng, ngay cả Phệ Cốt Thử cũng lười cắn gặm. Có những bạch cốt bên trong ẩn giấu những con rắn nhỏ, phần đuôi của chúng lộ ra từ khe xương sườn, chúng ẩn nấp và sống trong đó.
- Xe tăng?
Đỗ Địch An đột nhiên nhìn thấy một vật lớn phía dưới cứ điểm, bên trên trải đầy cỏ rêu nhưng vẫn có thể nhìn thấy họng pháo dài, đúng là một cỗ xe tăng. Nhưng bên cạnh xe tăng đều là hài cốt, không khó để tưởng tượng ra đã từng có cuộc chiến đấu kịch liệt như nào.