CHƯƠNG 122: TỰ DO THÀNH BANG
Trước khi đi vào xe tăng, Đỗ Địch An đã dò xét một chút, sơn bên ngoài xe tăng đã bị tróc ra, súng máy hạng nặng trên nóc phủ đầy cỏ rêu cùng tro bụi dày đặc như một tầng Thạch đầu điêu khắc.
- Không biết các linh kiện bên trong có mục nát không?
Đỗ Địch An chớp mắt, bò lên xe tăng ôm lấy súng máy hạng nặng đã sớm bị bụi chặn lại và ném sang một bên, sau đó mở nắp nhảy vào.
Rống!
Vừa rơi xuống, một đạo âm thanh khàn khàn rống lên từ phía sau.
Đỗ Địch An đã nghe được, chủy thủ nhanh chóng xẹt qua đâm vào cổ họng của Hành Thi trẻ tuổi với trang phục lục sắc, hắn có mái tóc màu xám, con ngươi cũng là lục sắc như những Hành Thi khác, từ điểm đó có thể nhìn ra nó là người ngoại quốc.
- Khanh Khách…..
Yết hầu Hành Thi truyền ra âm thanh giống như chết đuối, sau đó ngã xuống.
Đỗ Địch An nhận ra quốc huy trên quân phục của nó là Tây Mỹ, trong lòng hắn hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến một nơi_Tự do thành bang.
Vào thời điểm xãy ra thảm họa, bị tiêu diệt đầu tiên chính là đế chế tư bản phương Tây. Lúc ấy, một lượng lớn dân tị nạn phương Tây bị vận chuyển đến Châu Á, tiến vào lãnh thổ phương Bắc nước Nga.
Vào thời điểm đó, các quốc gia mặt trận thống nhất toàn cầu viện trợ lẫn nhau, luật pháp về hạn mức tối đa của tiếp nhận dân tị nạn đã sơm bị bãi bỏ, ít nhất cũng có mấy ngàn vạn dân phương Tây được đưa vào nước Nga mà không cần lý do.
Lãnh thổ Nga là lớn nhất ở Châu Á, hơn nữa dân số bản địa Nga cũng không nhiều, diện tích đất hoang phế lớn nên có thể dung nạp nhiều dân chạy nạn nhiều như vậy.
Hơn nữa Nga có một số lượng lớn các địa đạo phòng không được xây dựng Liên Xô cũ, đây cũng là một lựa chọn tuyệt vời để làm nơi ẩn nấu.
- Lẽ nào sau khi ta ngủ say, phụ thân đã đưa nhà kho lạnh vào Tự do thành bang?
Đỗ Địch An nghĩ đến loại công trình nhìn từ bên ngoài bức tường, hắn cảm thấy điều này rất có khả năng.
- Lẽ nào là Tự do thành bang tạo ra Cự bích này, phụ thân lại cảm thấy bên trong Cự bích này an toàn hơn, vì vậy mới đưa ta đến đây? Nhưng ta nhớ rằng trong lúc ta ngủ say thì cái gọi là Tự do thành bang vẫn là một căn cứ của dân chạy nạn, là một mảng hoang vu, làm sao có thể tạo ra Cự bích?
- Cho dù có thể tạo ra Cự bích thì cũng nên tạo ra tại khu có tài liệu phong phú, nhưng nơi mà dân tị nạn an bố thì tài liệu cằn cỗi, chỉ riêng vận chuyển cũng đã rất hao phí thời gian.
Đỗ Địch An nghĩ đến đây thì ngửa mặt lên nhìn, khó khăn mới thấy được đỉnh của Cự bích, trong lòng không nhịn được mà hiện ra một ý nghĩ khác:
- Cự bích này….. Thật sự là nhân loại chúng ta chế tạo ra sao?
Trong lòng hắn hơi rung động, cảm giác rằng những gì mình biết vẫn quá ít. Lúc này bụng lại truyền tới vài phần đói khát thì hắn mới ngộ lại, đây không phải là lúc xoắn xuýt vấn đề này, sau đó lập tức đá văng thi thể Hành Thi mà xem tiếp bên trong xe tăng.
Chỉ liếc mắt một vòng, Đỗ Địch An liền thất vọng phát hiện ra trong xe tăng đã hoang phế từ lâu, thiệt hại trong thời gian ba trăm năm quả nhiên đáng sợ.
Rời khỏi xe tăng, Đỗ Địch An tiếp tục lẻn vào cứ điểm.
Dựa vào khứu giác, nơi nào trên đường đi có Hành Thi đang ngủ say thì hắn đều cảm ứng được nên liền tránh đi, nếu không thể tránh được thì trực tiếp giết chúng.
- Không ngờ những Hành Thi này cũng ngủ.
Trong đầu Đỗ Địch An hiện lên một ý niệm.
Rất nhanh, hắn đã đi vào bên trong cứ điểm. Ánh sáng bên trong lờ mờ nhưng không hề ảnh hưởng đến tầm mắt của hắn.
Rống!
Một Hành Thi từ góc rẽ ập đến.
Đỗ Địch An sớm đã có chuẩn bị, chủy thủ tiến dần lên và đập thật chuẩn vào mặt khiến nó bị đóng trên tường.
Sau khi hấp thụ hơn trăm viên Hàn Tinh, hắn cảm nhận được thể chất của mình đã không hề kém so với những Sơ cấp Thú Liệp giả khác. Lúc trước khi chạy trốn khỏi thiếu nữ da ngăm và những người khác, hắn phát hiện mình có thể theo kịp tốc độ của bọn họ.
Cần phải biết rằng, thiếu nữ da ngăm và những người khác sợ hãi mà bỏ trốn nên tốc độ đã vượt quá cực hạn, có thể thấy được thể chất của hắn thậm chí còn mạnh hơn vài phần so với bọn họ.
Nhưng nếu tác chiến chính diện thì Đỗ Địch An vẫn không nắm chắc, dù sao kinh nghiệm chém giết của hắn thật sự quá ít.
Hơn nữa thông qua lần săn giết đánh lén này, lòng hắn cũng nhận thức được rằng chiến đấu không chỉ đơn thuần là so đấu về tốc độ, số lượng hay những số liệu cứng nhắc của hai bên. Cũng không có người nào lại ngốc đến mức một đao một thương đến liều mạng.
Địa hình, thời tiết, tâm tình…. đều là những nhân tố ảnh hưởng đến chiến đấu, thậm chí sẽ trở thành tác dụng nghịch chuyển!
Sau khi rút chủy thủ về, Đỗ Địch An tiếp tục đi theo hành lang hắc ám và tìm được nơi cất giữ súng ống đạn dược.
Két một tiếng, cửa một căn phòng được mở ra, ba con Hành Thi đang ngủ say bên trong lập tức ngẩn đầu tỉnh lại.
Đỗ Địch An không cho chúng cơ hội phản ứng, lập tức tới gần và chủy thủ đâm xuyên qua một đầu trong đó, hắn rút đao đồng thời cấp tốc quay người đâm về hướng một con khác. Hành Thi này vừa hé miệng chuẩn bị gầm rú liền bị chủy thủ đâm xuyên qua.
Lúc này, một Hành Thi khác đã hoàn toàn thức tỉnh, nó gầm thét giương nanh đánh tới.
Đỗ Địch An nhanh chóng xoay người thoát khỏi móng vuốt, đồng thời đâm chủy thủ ra.
Phốc một tiếng, một kích liền trúng mục tiêu. Thân thể Hành Thi thoáng run rẩy, dần dần ngã xuống.
Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận trong tay có chút mồ hôi lạnh, đồng thời đáy lòng lại có chút hưng phấn.
Giải quyết hết Hành thi, Đỗ Địch An đánh giá căn phòng này liền lập tức nhận ra đây là một gian phòng chỉ huy tác chiến, quân hiệu trên vai của Hành Thi đều là một sao Kim, hẳn là cấp bậc thiếu tướng.
Ánh mắt hắn rất nhanh liền bị hấp dẫn bởi tấm bản đồ trên bàn, bản đồ lớn được mở ra, đó là bản đồ Châu Á trước đây. Tuy địa đồ có nhiều vị trí bị bụi phủ và những vết xước do Lão Thử phá hủy nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng đại khái.
- Nếu như vậy thì ở đây rất có khả năng thật sự nằm trong lãnh thổ Nga của Châu Á.
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên hắn lại nghĩ đến những khu vực khác đã bị quét qua có lẽ cũng có cứ điểm như vậy. Địa đồ bên trong có lẽ bị Thập Hoang giả mang về, những người bên trong Cự bích nên biết được diện mạo thật của thế giới này rộng lớn như thế nào.
- Những đồ vật mà Thập Hoang giả đưa vào trong Cự bích đều giao cho “Nguyên tố Thần điện” đi ước định, mà Nguyên tố Thần điện tựa hồ có quan hệ với Quang Minh giáo đình. Quang Minh giáo đình có thể dừng chân, lại cùng kẻ thống trị của Cự bích, cũng chính là quan hệ bất khai của quân bộ phận Cự bích….
Trong mắt Đỗ Địch An toát ra vài phần suy tư.
- Nguyên tố Thần điện nên nắm giữ không ít đồ vật, hoặc có thể nói cao tầng của Cự bích nắm giữ không ít đồ vật, nhưng có nhiều thứ lại không công bố ra, nguyên nhân là vì sao? Chỉ là vì những thứ này không tôn trọng tín ngưỡng đối với Thần?
Hắn cau mày nghĩ mãi không thông, cho dù là muốn lợi dụng tín ngưỡng để giáo hóa dân chúng bình thường, nhưng thời đại cũ vẫn tồn tại tôn giáo và nhà nước vẫn quản lý rất tốt.
Đỗ Địch An lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ sâu xa, thu hồi địa đồ rồi quay người tiếp tục đến cứ điểm khác tìm kiếm.
Nửa giờ sau, hắn cuối cùng cũng tìm được kho súng ống đạn dược.
- Cái này, nhiều vậy sao…..
Đỗ Địch An nhìn súng ống, địa lôi, lựu đạn được chồng chất chỉnh tề, trong lòng không khỏi kinh hỉ, tòa cứ điểm này quả thực là một đại bảo khố!