CHƯƠNG 125: NÓI ĐƯỢC THÌ LÀM ĐƯỢC
Vô số tảng đá văng tung tóe, tiếng nổ mạnh giống như tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Chỉ thấy tòa nhà nhỏ bấp bênh này có nguy cơ bị san bằng, tại chỗ chỉ còn lại có chút mẫu đá vụn rơi rải rác, hai tòa lầu nhỏ bên cạnh cũng bị ảnh hướng của vụ nổ sụp đổ giữa chừng.
Mùi khói thuốc súng trong không khí tản ra khắp nơi.
Loảng xoảng!
Trong tòa lầu bên cạnh sụp đổ, một khối đá bị đẩy ra, Đỗ Địch An đầy bụi đất leo ra, ngẩng đầu nhìn qua tòa lầu bị san bằng kia, trong lòng rung động, không nghĩ tới lực phá hoại của thuốc nổ TNT này kinh người như thế, may mắn sau khi hắn đốt cháy kíp nổ kịp thời nhảy ra khỏi tòa nhà, nếu không cũng bị chôn cùng.
Chóp mũi hắn nhẹ nhàng ngửi động, rất nhanh ngửi thấy được mùi máu tanh trên người Linda tản ra dày đặc, mùi này bắt nguồn từ trong đống loạn thạch dưới tòa lầu.
Hắn đứng dậy rũ bỏ bụi bẩn trên người, chuẩn bị đi về phía trước và di chuyển hòn đá xem nàng còn sống hay chết, đột nhiên nghĩ đến ám toán nếm qua lần trước lập tức ngừng bước chân, nghĩ thầm, nếu như nàng còn sống giờ phút này chắc chắn đang mai phục bên trong, đợi mình lúc chuyển hòn đá xem thi thể cho một đòn trí mạng!
Nghĩ đến đây, Đỗ Địch An quay người rời khỏi, một lát sa hắn lại quay trở lại chỗ này, trong tay có thêm một ít vải và củi khô, chất trước đống loạn thạch, sau đó đốt đuốc lên ném qua, bó đuốc rất nhanh đã làm cháy vải và củi khô, ngọn lửa bừng cháy hừng hực thiêu đốt.
Sau hơn mười phút đồng hồ, lửa lớn cháy xong, tro tàn khắp nơi trên đất.
Đỗ Địch An nhìn nhìn, ngọn lửa này chỉ đốt tới hòn đá bên ngoài, chỉ có số ít rơi xuống vào bên trong, nếu như nàng quyết tâm trốn chắc chắn còn có thể thừa nhận, lúc này đã quay người rời khỏi, lấy hai khối thuốc nổ TNT ở trong tòa nhà đối diện khác ra.
Hai khối thuốc nổ TNT này bị bùn đất phong bế, chỉ chừa một đầu kíp nổ lộ ra bên ngoài, Đỗ Địch An vừa định ném một quả Bom màu vàng ra, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sợ tới mức trên lưng mồ hôi lạnh bốc lên, vội vàng quay người rời khỏi đến một góc rẽ tách thạch xác và bùn đất móc thuốc nổ TNT bên trong ra, sau đó lại nâng diện tích nước lên khâu lại, trả lại nguyên trạng.
Làm xong những việc này, hắn trở lại trước loạn thạch lần nữa, đốt cháy kíp trên viên thuốc nổ TNT không xác này, đợi đốt cháy chỉ còn hơn mười centimet liền ném nó về phía loạn thạch.
Thuốc nổ lăn lại phiến đá, vừa dính bùn đất và thạch xác chỗ khe hở bị chấn động vỡ ra một chút.
Mắt thấy kíp nổ cũng sắp cháy vào trong thạch xác, bổng từ trong loạn thạch đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh máu chảy đầm đìa từ bên trong nhảy lên nhanh chóng nắm thuốc nổ TNT, trở tay ném về phía Đỗ Địch An!
Trong lòng Đỗ Địch An căng thẳng, nhanh chóng đưa tay đón khối thuốc nổ TNT.
Kíp nổ hơi chậm, thạch xác cũng không bị nổ.
Đỗ Địch An tiện tay bỏ ra, ánh mắt âm trầm mà nhìn lên thân ảnh máu chảy đầm đìa trước mặt.
Chính là Linda!
Toàn thân Linda dường như đều là máu, cánh tay trái từ chỗ khuỷu tay bị nổ, chiến giáp trên người bị nổ tan nát, mảnh vỡ khảm vào trong thân thể, nàng thở dốc gắt gao nhìn Đỗ Địch An, mặt của nàng có vài đấu vết bỏng của lửa đốt cháy, đều là vết thương mới, hiển nhiên là lửa của Đỗ Địch An đã đốt cháy củi khô rơi vào khe hở hòn đá xuống, hơn nữa vừa mới rớt vào mặt của nàng!
Thế nhưng nàng nhịn không lên tiếng!
Đỗ Địch An nhìn thấy bộ dáng của nàng giống như Lệ Quỷ thì đáy lòng phát lạnh, lực nhẫn nại như vậy hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, cũng khiến cho hắn ý thức được Thú Liệp giả Trung cấp là sự tồn tại đáng sợ như thế nào.
Những ý nghĩ này trong lòng hiện lên, đồng thời thân thể của Đỗ Địch An cũng bỏ khối thuốc nổ đi, nhanh chóng cầm chặt hắc cung cài tên.
Vèo!
Mũi tên cấp tốc bắn ra.
Giờ phút này hai người cách xa nhau không đến 10m, mũi tên bắn với tốc độ cực nhanh.
Linda nhìn thấy Đỗ Địch An tiện tay ném đi thạch xác thì ngơ ngác một chút, mặc dù nàng không biết vật ấy, nhưng thanh âm "Tê tê" quen thuộc này nói rõ cái này là thứ kích thương của nàng, vì sao giờ phút này đã vào trong tay Đỗ Địch An lại không một tiếng động?
Đang lúc ngạc nhiên thì mũi tên bay đến trước mặt, nàng vội vàng tránh né nhưng thương thế hai chân quá nặng, bên bụng lập tức bị mũi tên bắn trúng, lực đạo mạnh mẽ kéo thân thể của nàng đi về phía sau ngã ngồi dưới đất.
Về phần kiếm trong tay nàng, từ lúc nổ tung đã bị rơi khỏi tay, không biết rơi vào dưới hòn đá nào rồi.
Đỗ Địch An nhanh chóng tiếp mũi tên thứ hai, tiếp tục xạ kích.
Phốc!
Lại trúng bả vai của Linda.
Đỗ Địch An không lưu tình chút nào, tiếp tục bắn mũi tên thứ ba, nhắm trúng trán!
Linda dùng hết sức mạnh bản thân vội vàng nghiêng người tránh né, mũi tên hiểm lại lướt qua mặt.
Đỗ Địch An nhướng mày tiếp tục trở tay rút tiễn, mũi tên trong bao đựng tên mũi tên lại hết rồi.
Linda quay đầu chú ý tới một màn này, trên mặt lộ ra một chút cười thảm âm trầm, nói:
- Tiểu quỷ, muốn giết ta vậy thì cùng chết đi!
Đưa tay rút mũi tên bên bụng lên ra, lung la lung lay đứng lên, thở dốc một hơi thật sâu, nhanh chóng chạy tới Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An không chạy trốn, giờ phút này tốc độ bộc phát của Linda mạnh nhất, bất kể hắn chạy như thế nào đều bị đuổi kịp, hắn đứng ngay tại chỗ, con mắt gắt gao nhìn vào đối phương, lúc khoảng cách cả hai được ba mét, bỗng nhiên, cánh tay của hắn mãnh liệt nâng lên.
Vèo!
Một đạo bóng đen từ trong lòng bàn tay vung ra!
Phốc một tiếng, máu tươi bắn ra tung tóe.
Thân thể của Linda chạy tốc độ cao nhất, lập tức ngửa ra sau ngã trên mặt đất, ở cổ họng của nàng bị cái dao găm cắm vào!
Trong một khoảng cách ngắn, tốc độ ném gao găm của Đỗ Địch An không kém hơn tiễn, thế cho nên Linda không kịp phản ứng, dù sao thương thế của nàng thật sự quá nghiêm trọng, trừ phi lập tức trở về trong vách tường chưa trị cấp cứu, nếu không Đỗ Địch An không ra tay, cũng sẽ chết ở ngoài vách tường.
"Khanh khách. . ." Máu từ trong miệng Linda tồ ồ chảy ra, thân thể của nàng run lên một cái, đây là lúc khí quản bị huyết dịch ngăn chặn, bản năng biểu hiện thân thể hít thở không thông.
Đỗ Địch An không tới gần, mà là đi lại đống đá chồng chất bên cạnh, nhặt vài tảng đá ném về phía nàng.
Thân thể Linda rung rung, con mắt di chuyển khó khăn gắt gao theo dõi hắn, miệng hơi động tràn ngập phẫn nộ và oán độc.
Đỗ Địch An nhíu mày, hừ lạnh nói:
- Ngươi và em trai của ngươi đúng là rất giống, trước khi em trai của ngươi chết cũng không cam lòng như thế này, a, quên nói cho ngươi biết, kỳ thật em trai của ngươi cũng là ta giết.
Nghe vậy, con mắt Linda lập tức trừng tròn, cảm xúc kích động, chuyển động bắp thịt yết hầu, trong miệng ho ra một ngụm lớn máu tươi bắn tung tóe lên mặt và mắt của mình, trong miệng nàng phát ra thanh âm "Ô ô", như là quát mắng, hoặc như bi phẫn thút thít nỉ non, nâng lên hai cánh tay cánh tay chộp tới Đỗ Địch An, nhưng thân thể bị thương quá nặng đã không cách nào đứng lên nổi, cuối cùng cánh tay cứng ngắc ở giữa không trung vô lực mà rơi xuống hoàn toàn tắt thở.
Đỗ Địch An cẩn thận nhìn, cảm giác lần này không giống làm bộ, lúc này ôm lấy một khối đá lớn cẩn thận từng li từng tí mà tới gần, lúc tới gần khoảng cách 2-3m, hung hăng nện tảng đá lên đầu của nàng, thấy nàng vẫn không có phản ứng mới hơi nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng cúi người đè dao găm lên yết hầu của nàng cắt đứt hoàn toàn yết hầu và khí quản.
Nhưng mà, Linda lần này thật sự đã chết rồi, thân thể vẫn không có bất kỳ phản ứng.
Đỗ Địch An hoàn toàn yên tâm, thân thể căng cứng cũng buông lỏng xuống, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng ướt đẫm, lập tức đặt mông ngồi bên cạnh thở dốc.
Một lát sau, chờ thể năng khôi phục một chút, hắn tìm một ít thực vật héo thiêu thi thể của Linda, hủy thi diệt tích.