CHƯƠNG 126: TRỞ VỀ
Sau khi xử lý sạch thi thể Linda, Đỗ Địch An từ bên dưới đống đá chồng chất tìm được thanh kiếm của nàng, ven đường tìm được một hồ nước, bên trong có thể thấy được một bóng mờ du động liền ném nó vào trong hồ.
Thi hủy, kiếm chìm.
Đỗ Địch An vỗ vỗ tay, nghĩ thầm cho dù đoàn điều tra ra một số manh mối cũng sẽ không biết mình làm gì, về phần mấy người khác đều bị Trác Não thú giết chết, mà duy nhất Gree bị hắn giết chết, hắn thông qua mùi sớm đã ngửi thấy được, thiếu nữ ngăm đen bị thiêu rồi.
"Nên trở về trong tường rồi. . ." Đỗ Địch An quay người rời khỏi, thời gian ở ngoài vách tường lần này quá lâu, hơn nữa lúc trước đánh lén Gree, hắn bị ngâm trong một hồ nước đầy nước mưa, không cần nghĩ cũng biết bức xạ hạt nhân trên người bị cảm nhiễm cực kỳ nghiêm trọng.
Tuy nhiên nếu nó không đạt tới mức độ nhất định, những thay đổi đột ngột mag bức xạ hạt nhân mang đến bên ngoài nhìn không ra, khi hàm lượng tích lũy vượt qua 10%, trên người mới từ từ xuất hiện phóng xạ hắc ban giống như dân nghèo bình thường ở khu dân nghèo, hoặc màu da của một số bộ phận biến chất, thậm chí có bộ phận sẽ thối rữa.
Nghiêm trọng hơn nữa còn có thể tuyệt dục.
Bất quá lúc rời đi, Đỗ Địch An vẫn trở về cứ điểm được tìm thấy lúc trước lần nữa, từ trong kho chọn ra vài khẩu súng ống hơi hoàn chỉnh giữ lại, địa lôi và Lựu đạn, pháo mỗi loại cũng chọn ra một cái, ném vào trong Túi, đưa vào trong khu thứ 9.
Trên đường đi dựa vào khứu giác để tránh hung hiểm, trên cơ bản không gặp nguy hiểm gì, dù sao khu thứ bảy quái vật đều bị quét sạch, quái vật hung ác sớm đã bị nhóm đầu tiên đến đây săn bắn tiêu diệt sạch rồi, còn lại đều là quái vật có năng lực bảo vệ tánh mạng tương đối.
Sau khi trở lại khu thứ 9, Đỗ Địch An quen thuộc nơi giấu hắc cung tìm được lúc trước, xuất hiện tại đây cũng không bị người khác phát giác, lúc này móc trong hắc cung ra, còn có 200 viên Hàn Tinh.
Khiến hắn kinh ngạc chính là Hàn Tinh này giấu ở chỗ này hơn hai tháng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, hoàn toàn không có dấu hiệu hòa tan.
Đỗ Địch An mang hắc cung lên, sau đó cất súng ống địa lôi các vật khác vào bên trong, về phần Hàn Tinh thì hắn chỉ để lại 100 viên, với sức mạnh hiện tại của hắn muốn săn giết Hành Thi cũng không khó, giữ lại 100 viên là thuận tiện lúc tạo ra cứ điểm bí mật ở ngoài vách tường trong tương lai thuận tiện nghiên cứu, không cần lại đi săn bắn chậm trễ thời gian.
Sau khi che dấu tốt địa điểm, trên lưng Đỗ Địch An còn lại Hàn Tinh săn bắn rời khỏi khu thứ 9, tiến về trước đường qua lại bức tường khổng lồ.
Đi đến một nửa thì trời mưa.
Đỗ Địch An lập tức vào trong kiến trúc bị tàn phá tránh mưa, sau khi đợi mưa tạnh, hắn tìm được một ít thực vật đại diệp chế thành áo mưa để ngừa ở lúc chờ đợi ở Cự Bích bị dầm mưa ẩm ướt.
Trước khi trở lại Cự Bích, Đỗ Địch An rất nhanh tìm được đường qua lại, bất quá đường qua lại khóa trái ở trong và tầng thiết bản rất dày, cho dù hắn dùng man lực cũng khó có thể phá vỡ, thậm chí hắn cảm thấy nếu như Grayle có ở đây,m cũng chưa hẳn có thể mở ra.
Đỗ Địch An ngồi ở bên cạnh đường qua lại, chỉ có thể chờ đợi.
Đây chính là kết cục của Thú Liệp giả và Thập Hoang Giả không trở về đúng hạn, chỉ có thể đợi đến lúc thông đạo mở ra lần tiếp theo mới có thể cùng nhau đi vào.
Đỗ Địch An chỉ hy vọng, trong vách tường nhanh chóng phái Thập Hoang Giả ra.
Đang lúc chờ đợi, Đỗ Địch An không có nhàn rỗi, lần đánh lén lúc trước hắn liền nghĩ đến xoắn ốc tiễn, nhưng hắn rõ ràng, muốn học được xạ kích xoắn ốc tiễn thật là khó khăn, xoắn ốc tiễn tuy có thể nâng cao lực phá hoại và lực xuyên thấu, nhưng quỹ tích xạ kích lại khác với mũi tên bình thường, bị khí lưu ảnh hưởng lớn hơn nên dễ dàng xuất hiện chênh lệch.
"Bất kể thế nào mà nói, luyện tập xoắn ốc tiễn, tốt hơn Liên Châu Tiễn."
Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng.
Lực phá hoại của xoắn ốc tiễn so với bình thường giống như chênh lệch giữa Đạn Xuyên Giáp với viên đạn bình thường, ít nhất có thể nâng cao gấp đôi tính sát thương, thậm chí gấp ba. Đương nhiên nếu như thời gian cho phép, nắm giữ xoắn ốc tiễn lại thêm Liên Châu Tiễn, lực sát thương sẽ đáng sợ hơn rồi.
Bất quá khó khăn như vậy không có ba đến năm năm luyện tập, đoán chừng khó có thể thuần thục nắm giữ.
Đỗ Địch An quyết định luyện tập xoắn ốc tiễn trước, thông qua săn bắn lần này, hắn cũng phát giác được, độ chính xác đối với một thợ săn mà nói là rất quan trọng, nếu như lúc hắn đánh lén Gree mà bắn lệch, vậy thì kết cục chính là một chuyện khác rồi.
Thậm chí nếu như hắn không bắn trúng thiếu nữ ngăm đen kia, cũng không cách nào làm cho Trác Não thú giết chết nàng.
Nếu như không có độ chính xác, dù là học được Liên Châu Tiễn mà bắn chệch cũng là không có chút ý nghĩa gì.
Đỗ Địch An móc dao găm ra kéo lê từng vết xoắn ốc ở mũi tên, mặc dù xiêu xiêu vẹo vẹo không cách nào so sánh được với thợ chế tạo, nhưng nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, kiên nhẫn rèn luyện, cảm giác quen thuộc.
"Đợi sau khi trở về phải nâng cao tầm bắn, lúc trước chưa từng học Liên Châu Tiễn quả nhiên là đúng, nếu không căn bản không có thời gian nâng cao độ chính xác và tầm bắn, nếu như tầm bắn của ta là 300m hoặc 500m, đoán chừng giết chết Linda không cần phí nhiều công phu như vậy rồi, nhất là lúc đưa tới mấy Trác Não thú kia, suýt nữa góp mạnh của mình vào."
Đỗ Địch An nâng hắc cung lên ra sức kéo, mũi tên xoay tròn cấp tốc bay ra ngoài, nhưng đến chừng một trăm mét, xiên thẳng trên đồng cỏ.
"Nếu như chỗ đó có bia ngắm, vậy chênh lệch cũng thật lợi hại."
Mặc dù Đỗ Địch An biết xoắn ốc tiễn rất khó, nhưng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chênh lệch lớn như vậy, chẳng lẽ là mình khắc vân tay quá sâu làm cho ảnh hưởng khí lưu quá lớn?
Hắn cúi đầu nhìn nhìn, nghĩ thầm lớn thì lớn, luyện từ từ.
Trong quá trình không ngừng bắn tên và nhặt tiễn, thời gian từng chút trôi qua.
Khẽ đảo mắt, sáu ngày trôi qua.
Thông đạo vẫn bị phong vốn bế bất động, lúc Đỗ Địch An chạy ra nhặt tiễn, đột nhiên xuất hiện động tĩnh chậm rãi đẩy ra.
Đỗ Địch An không khỏi vui mừng, đồ ăn của hắn sớm chỉ thấy đáy, mấy ngày nay đều là trong trạng thái đói bụng, nếu như thông đạo lại tiếp tục không mở ra thì hắn cũng chỉ có thể đi tìm chút ít rễ cỏ cho vào bụng.
Đẩy thông đạo ra chính là Peter, lúc hắn nhìn thấy Đỗ Địch An, không khỏi sững sờ kinh ngạc.
- Địch An?
- Ồ!
- Ngươi làm thế nào lại ở đây?
Vài thanh âm từ đằng sau Peter vang lên, thanh âm quen thuộc, đúng là ba người Migcan, Rage, Sam.
Đỗ Địch An xem xét, lập tức biết là Peter đưa bọn hắn đi ra thu thập, tính toán thời gian huấn luyện của mình, xác thực cũng đã đến lúc bọn hắn chấp hành nhiệm vụ đi ra.
- Ta đi ra chấp hành nhiệm vụ cùng với đại đội trưởng, cho nên chờ ở chỗ này.
Đỗ Địch An cười nói:
- Khá tốt có các ngươi đến, ta không phải chết đói tại đây rồi.
- Ít nhất ngươi cũng không dễ dàng chết như vậy.
Migcan đi tới, cười nói.
Sam nhìn kỹ Đỗ Địch An, nhịn không được nói:
- Là săn bắn những quái vật kia sao, ngươi không có bị thương chứ?
Đỗ Địch An gật đầu nói:
- Xem như thế đi.
Peter một bên nhịn không được nói:
- Ngươi không phải đang huấn luyện sao, như thế nào phái ngươi đi ra chấp hành nhiệm vụ?
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nói:
- Là nhiệm vụ khẩn cấp, tập đoàn thiếu nhân lực liền điều ta tới.
- Có thể ngươi dù sao cũng là một người mới, tập đoàn sao có thể như vậy. . .
Sắc mặt Peter phức tạp, hắn biết rõ săn bắn là chuyện nguy hiểm cỡ nào, cho dù là Thú Liệp giả Sơ cấp cũng chết, huống chi là một người mới tuổi còn nhỏ, bất quá đáy lòng của hắn cũng đã hiểu nguyên nhân, chỉ có thể ngầm thở dài:
- Không có thể chất Quang Minh quả nhiên không bị đám người tập đoàn kia coi trọng, aiii!
Đỗ Địch An theo nét mặt của hắn đại khái đoán ra suy nghĩ của hắn, lĩnh hội được tâm ý của hắn, trong lòng hơi cảm động cười nói:
- Bất kể như thế nào thì nhiệm vụ đã hoàn thành, nên ban thưởng không ít, trở về ta sẽ mời, Peter tiên sinh làm ơn hãy hãnh diện, ba người các ngươi cũng thế, lúc thu thập cẩn thận một chút, ta chờ đám các ngươi trở về dùng cơm.
- Vậy thì phải đi nơi xa hoa nhất!
Migcan không có hảo ý mà cười nói.
Rage cũng con mắt tỏa ánh sáng, nói:
- Ta muốn đi khách sạn quý tộc ăn cơm.
- Các ngươi không thể thay Địch An tiết kiệm một chút tiền sao!
Sam một bên nghe được có chút tức giận, nói với Đỗ Địch An:
- Chúng ta đi tửu quán ăn một chút là tốt rồi.
- Phi!
Migcan và Rage hừ một tiếng,
- Còn tiết kiệm tiền? !
Đỗ Địch An lại nghe được, bất quá từ phản ứng của bọn hắn mà nói đã biết rõ, hơn phân nửa là tửu quán nổi danh nhất ở khu buôn bán, không nghĩ tới troi qua mấy tháng, bản thân đối với khu buôn bán hoàn toàn không biết gì cả, bọn hắn lại hiểu biết còn nhiều hơn với mình.
- Đi đi, các ngươi chú ý an toàn một chút là được.
Đỗ Địch An một lời đáp ứng.
Peter cười nói:
- Nơi bọn hắn đi lần này là khu muời ba bị thu thập nhiều lần, cơ bản không có nguy hiểm gì, sẽ không gặp phải Hành Thi lần trước, tối đa chỉ sẽ gặp phải mấy con tiểu ma vật như Phệ Cốt Thử, chỉ cần cẩn thận điểm di chuyển, vốn không nguy hiểm gì.
- Hừ, cũng không có tài nguyên gì.
Migcan nhỏ giọng nói thầm.
Peter nghe được lắc đầu cười cười.
Thập Hoang Giả đồng hành cùng Migcan bọn họ là một đám học viên gia nhập vào tập đoàn Melon cùng lúc, bọn hắn nhìn thấy kiểu dáng chiến giáp tinh xảo trên thân Đỗ Địch An cùng với chiến cung hắc sắt cầm trong tay, sắc mặt phức tạp, không nghĩ tới người ngày xưa cùng tiếp nhận huấn luyện, hôm nay trong khoảng thời gian ngắn, cũng đã trở thành "Đại nhân vật", mà chính mình lại dậm chân tại chỗ, vì Đạt được một chút tài nguyên mà nhảy nhót.
Sau khi Đỗ Địch An và Migcan bọn hắn tạm biệt, đi theo Peter vào trong thông đạo.
- Sau khi rời khỏi đây, ngươi trước tiên ở chỗ này đợi một chút, ta đưa tin đến chỗ trông coi nói bọn hắn phái người tới đón ngươi.
Peter cười nói.
Đỗ Địch An gật đầu, Thú Liệp giả cũng giống với Thập Hoang Giả, mỗi lần trở lại trong vách tường đều phải tiếp nhận kiểm tra nghiêm khắc.