CHƯƠNG 13: TỤ TẬP
Đỗ Địch An kéo lấy thân thể mệt mỏi trở lại trong khu dân cư, tốn hao năm đồng tệ bắt một một chiếc xe ngựa ở dưới tường cao đi đến đường lâm khang, thời điểm này đã quá muộn, không kịp đi mua sắm lưu huỳnh cùng hỏa tiêu (chất dẫn cháy), hơn nữa mấy ngày nữa liền muốn đi tiến hành tập huấn Thập Hoang giả, dựa vào mực độ bảo mật của cái tổ chức này cho thấy đồ vật đưa đến đó hơn phân nửa sẽ bị nghiêm mật kiểm tra.
Mặc dù người trong thế giới này chỉ hiểu được lợi dụng lưu huỳnh để làm thuốc nhuộm cùng chế tác thuốc trừ sâu, nhưng dù sao lưu huỳnh cũng thuộc về độc vật nguy hiểm cấp thấp.
Hiển nhiên vợ chồng Julla đã chờ tới sốt ruột, nhìn thấy Đỗ Địch An trở về rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là sau đó ngửi được mùi hôi thối mãnh liệt đập vào mặt khiến Gray nhíu mày, kéo ra khoảng cách:
- Trên người ngươi có mùi lạ gì, làm sao bẩn như thế?
Đỗ Địch An ho nhẹ một tiếng, nói:
-Bị ngã ở khu dân nghèo.
- Còn hỏi cái gì, còn không mau đi tắm một cái, ta đi nấu nước nóng cho ngươi.
Julla bịt lỗ mũi chạy xuống phòng bếp.
Đỗ Địch An đi vào trong phòng tắm, nhét siêu cấp Chip vào trong khe hở dưới sàn nhà, chỉ chốc lát sau, Julla liền bưng một chậu nước ấm tới:
- Ngươi cần phải tẩy lớn một lần mới được, cần ta giúp không?
- Không cần.
Đỗ Địch An vội vàng cự tuyệt.
- Được, vậy chính ngươi từ từ tẩy, rửa sạch sẽ một chút.
Julla đặt nước ấm dưới mặt đất quay người đi ra.
Đỗ Địch An nhìn bồn nước nhỏ một cái, trong lòng khẽ cười khổ, bỗng nhiên có chút hoài niệm được tắm gội ở thời đại trước, đáng tiếc ở cái thế giới này không cách nào hoàn toàn loại bỏ phóng xạ trong nước, chí ít trong khu dân cư chính là như thế, điều này khiến hắn không khỏi khát vọng có thể sớm ngày bước chân vào khu buôn bán.
...
...
Ba ngày sau.
Một cỗ xe ngựa cao to lao vùn vụt đến trước nhà vợ chồng Julla, ngựa kéo xe cực kỳ tráng kiện, cao chừng hai mét và trên thân là một bộ khôi giáp được chế tạo tinh xảo, toàn thân là một bộ lông đen hỗn tạp một chút lông màu nâu, hẳn là tạp giao.
Xuống xe ngựa là một thanh niên mặc giáp da chế thức dáng người gầy gò, thế đứng thẳng tắp như thương, hắn nhìn bảng số phòng một chút, tiến lên gõ cửa.
Vừa dùng ăn điểm tâm xong thì vợ chồng Julla cùng Đỗ Địch An đã sớm từ cửa sổ thấy được chiếc xe ngựa này, trong lòng không hẹn mà cùng nói thầm một tiếng tới rồi. Julla lập tức đi mở cửa nhiệt tình nói:
-Mời vào.
Thanh niên mặc giáp da chế thức gặp nàng tựa hồ biết mục đích của mình, nhưng vẫn là lấy ra thân phận bài, chính là một huân chương đao kiếm giao nhau đại biểu cho thân phận “Thủ vệ binh”, hắn không có vào nhà mà nói:
- Không được, thời gian rất gấp, lần này là đến mang con ngươi đi khu buôn bán huấn luyện quân sự, chắc hẳn các ngươi đã tiếp nhận thông tin từ phía trên, như vậy liền chuẩn bị một chút đi.
Julla không nghĩ tới hắn vội như vậy, vội nói:
-Xin hỏi sĩ quan, đứa nhỏ này sẽ đi huấn luyện quân sự bao lâu?
Thanh niên mặc giáp da chế thức bình tĩnh nói:
- Thời gian huấn luyện chính là ba năm, ở trong ba năm này, mỗi tháng có một ngày nghỉ có thể trở về đoàn tụ với các ngươi, bất quá đề nghị của ta tốt nhất nên thừa dịp ngày nghỉ này để nghỉ ngơi thật tốt, có thể bổ sung một chút tri thức, nếu không muốn chống đỡ đến ba năm sẽ rất khó.
Julla biến sắc nói:
- Khổ cực như vậy? Nếu như bị đào thải sẽ như thế nào?
- Ngài yên tâm, coi như bị đào thải cũng có thể lăn lộn đến một chức vị nhỏ.
Thanh niên mặc giáp da chế thức lạnh nhạt nói.
Gray nghe được bọn họ đối thoại thì đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại trông thấy Đỗ Địch An còn đang chậm rãi dùng cơm thì không khỏi cứng lại, nói:
- Ngươi còn không mau đi chuẩn bị, đừng để vị quan quân đại nhân này đợi lâu.
Đỗ Địch An thở dài, hắn ghét nhất lúc dùng cơm bị người quấy rầy, nếu là trước kia đã sớm nổi nóng rồi. Thấy Gray đang trừng mắt nhìn, chỉ có thể buông đữa xuống, vỗ vỗ tay trở lại gian phòng của mình, gói hai bộ quần áo đã được giặt sạch gói gọn vào ba lô bằng vải cây đay, đương nhiên trọng yếu nhất còn có siêu cấp Chip đã nhét vào trong túi áo.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Đỗ Địch An đeo ba lô trên lưng đi tới cửa, ngẩng đầu nhìn thanh niên mặc giáp da chế thức trước mắt, nói:
- Đi thôi.
Ánh mắt Julla tỏ vẻ không nỡ, nói:
- Mang theo đủ đồ rồi sao, quần áo...
- Đều sắp xếp gọn.
Đỗ Địch An phất tay biểu thị không cần lo lắng.
- Đi nơi đó phải cẩn thận, đừng đánh nhau với đứa trẻ khác, chỉ cần nhường nhịn một chút là được rồi.
Đỗ Địch An ấm lòng, mặc dù chuyện lần trước bị bán cho gia tộc Navy để hắn cảm thấy canh cánh trong lòng, nhưng hắn cũng nhìn ra được Julla đối với mình là thật lòng thật ý, muốn trách cũng chỉ có thể trách tình cảm cuối cùng cũng đánh không lại hiện thực, bất quá dù sao cũng là quan hệ nhận nuôi, hắn đã rất biết ơn.
- Ta biết, ngươi cũng phải tự chiếu cố chính mình, "Hắc Tử Quý" nên nhiệt độ rất cao cần mở nhiều cửa sổ thông gió tránh nhiễm ôn dịch.
Đỗ Địch An dặn dò.
Julla là người rất cảm tính, nghĩ đến lần này Đỗ Địch An từ biệt không biết bao lâu mới có thể gặp lại, hốc mắt không khỏi tích tụ nước mắt.
- Đi thôi.
Thanh niên mặc giáp da chế thức quay người nhảy lên xe ngựa, không hề có ý muốn xách ba lô Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An leo lên xe ngựa, nhìn qua hai người Julla cùng Gray trước cửa phất phất tay, trong lòng cũng có một chút không nỡ, nhưng rất nhanh một tia tình cảm này đã bị hắn áp chế ở đáy lòng, bàn tay nắm chặt ba lô, ánh mắt lạnh lẽo, trái tim mềm mại cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn cùng kiên cường.
...
...
Xe ngựa lao vùn vụt, sau khi tiến vào khu buôn bán, lại vượt qua mười mấy con phố, dần dần tiến vào một đường vắng vẻ ít người.
Tiếp tục đi lên không lâu thì một bức tường cao cực lớn ngăn trở trước xe ngựa, thanh niên mặc giáp da chế thức lắc cương ngựa một cái, xe ngựa thuận theo tường cao mà đi, cũng không lâu lắm liền đến đến trước một cánh cổng khoáng đạt, giữa song sắt cửa là một cái khóa cửa cực lớn, hai bên cổng phân biệt điêu khắc hai chiến sĩ cầm kiếm cùng cầm đao, phía dưới phân biệt khắc lấy hai chữ.
“Trung thành” cùng “Thủ hộ”!
- Xuống xe!
Thanh niên mặc giáp da chế thức quát khẽ.
Đỗ Địch An nhảy xuống xe ngựa, lẳng lặng quan sát hoàn cảnh chung quanh.
- Đi theo ta.
Thanh niên mặc giáp da chế thức liếc mắt nhìn hắn, buông dây cương, cũng không sợ xe ngựa chạy đi, tự mình đi ở phía trước dẫn đường, từ một cái cửa nhỏ bên cạnh song sắt đi vào.
Đằng sau cửa lớn chính là một võ đài lớn, thanh niên mặc giáp da chế thức mang Đỗ Địch An đi vào một tháp cao phía sau võ đài, vừa đến nơi đây liền nghe đến tiếng khóc trầm thấp.
Thanh niên mặc giáp da chế thức nhướng mày, đẩy cửa gỗ ra, chỉ thấy trong tháp có bảy tám đứa trẻ trạc tuổi Đỗ Địch An đứng đó, giờ phút này một bé gái tóc quăn ôm đầu gối ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thút thít, mấy bé trai bên cạnh chân tay luống cuống, mặt mũi tràn đầy xấu hổ.
Thanh niên mặc giáp da chế thức lạnh lẽo, nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Một bé trai trong đó bị giật mình, sau khi nhìn thấy thanh niên mặc giáp da chế thức liền vội nói:
- Min...Minnie nói nhớ nhà.
Thanh niên mặc giáp da chế thức lạnh lùng nói:
- Vậy sao?
Hắn đi tới trước mặt cô bé này, ra lệnh:
- Cho ngươi thời giai hai giây dừng tiếng khóc, đứng lên!
Bé gái lập tức khiếp đảm, bị giọng nói lạnh như băng của hắn dọa đến nín khóc, run rẩy đứng lên nhưng nước mắt còn đảo quanh trong hốc mắt.
Editer: ƯngVinh95