CHƯƠNG 14: THÍCH ỨNG
- Mặc dù ta không phải là huấn luyện viên của các ngươi, thế nhưng ta chán ghét khi thấy có người khóc sướt mướt ở trước mặt ta.
Thanh niên mặc giáp da chế thức lạnh lùng nói:
- Chờ ta đưa các ngươi đến ký túc xá rồi các ngươi có thể thỏa thích khóc, nếu không về sau có muốn khóc cũng không còn sức để khóc.
Mấy đứa nhỏ nghe thế sắc mặt tái nhợt không dám lên tiếng. Bé gái gọi là Minnie nắm chặt góc áo, cúi đầu cố nén nước mắt.
Thanh niên mặc giáp da chế thức lườm mấy đứa nhỏ một chút cũng lười lại răn dạy, đi đến một cái kệ tủ lôi một ngăn kéo ra, từ bên trong cầm ra một chuỗi chìa khoá, xoay người nói:
- Đi theo ta.
Nói xong hắn liền rời khỏi đại sảnh.
Đỗ Địch An lập tức đuổi theo, mấy đứa nhỏ cũng ôm lấy ba lô đi theo sau.
Thuận theo lối nhỏ trong rừng cây, mọi người đi tới trước một dãy lều gỗ thấp bé cũ nát, thanh niên mặc giáp da chế thức tiến lên mở ra mấy gian phòng, nói:
- Chính là nơi này, tự mình chọn một phòng trống đi, sáng mai bắt đầu đặc huấn.
Nói xong tiện tay ném chìa khoá cho Đỗ Địch An đứng cách hắn không xa liền bỏ đi.
Đỗ Địch An bắt lấy ba thanh chìa khoá, nhìn qua một hàng lều gỗ cũ nát này khẽ nhíu mày, chỗ này vừa nhìn đã thấy là cố ý dựng lên cho bọn họ ở lại, hoàn toàn không thể so sánh cùng những công trình kiến trúc phong cách hoa lệ và đặc biệt kiên cố khác, cho dù là ở trong khu dân nghèo thì phòng ở nơi này cũng là tương đối thấp kém.
Đây là để cho chúng ta thể nghiệm gian khổ sao? Đỗ Địch An biết, đặc huấn không phải từ sáng mai bắt đầu mà là từ giờ khắc này đã bắt đầu.
Hắn đi đến trước ba cửa phòng nhìn xem một chút, cách cục bên trong đều giống nhau, mỗi một lều gỗ đều có bốn cái giường gỗ dùng rơm làm đệm chiếu, ván giường bị nấm mốc ăn mòn đến đen sì, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua rồi nhanh chân chiếm lấy một ván giường tương đối sạch sẽ rồi thả ba lô của mình ở phía trên.
Lúc này, những đứa nhỏ khác cũng lần lượt tới chọn giường chiếu, khi thấy trong phòng đơn sơ là từng chiếc giường gỗ cũ nát thì từng người đều trợn mắt hốc mồm, cho dù là đứa bé trai cũng ủy khuất mếu máo, mà bé gái gọi là Minnie lại lần nữa ngồi xuống đất òa khóc.
Đấy! Đỗ Địch An xem xét liền biết mình cả nghĩ quá rồi, hơn phân nửa là đám nhỏ này sẽ không bước vào trong gian phòng như thế này, dù sao từ nhỏ đến lớn đều sống trong khu dân cư, từ lúc nào lại thấy qua hoàn cảnh ác liệt như vậy a.
Lúc này hắn để chìa khóa hai gian phòng khác ở ngoài cửa, còn chìa khóa gian phòng mình ở thì giữ lại trong tay, sau đó đi đến cánh rừng vừa đi ngang qua khi nãy, không lâu sau đã nhặt được một chút lá rụng cùng cỏ xanh khô ráo, sau khi trở lại phòng thì lau chùi mấy khối nấm mốc đen trên ván giường gỗ một phen, trong lòng âm thầm tiếc nuối, sớm biết như vậy đã mang đệm chăn trong nhà theo.
Những đứa trẻ khác nhìn xem Đỗ Địch An một mình bận bịu đến bận bịu đi liền ngừng tỏ vẻ buồn bã mà ngây ngốc nhìn Đỗ Địch An, một lát sau, một đứa trẻ khá lớn tuổi trong đó khẽ cắn răng hướng mấy đứa trẻ khác nói:
- Trước ở lại, tạm thời chịu đựng một chút khẳng định rồi sẽ khá hơn.
Tuyệt vọng thường cần hi vọng cổ vũ, mấy đứa trẻ khác nhìn thấy có người có thể thích ứng, bỗng nhiên cũng cảm thấy không phải khó chịu như vậy, từng người một yên lặng chọn giường cho mình.
Đứa trẻ lớn này chọn gian phòng Đỗ Địch An ở, tựa hồ hắn có chút hiếu kỳ Đỗ Địch An, chủ động hỏi:
- Ta gọi Migcan, ngươi tên gì?
- Đỗ Địch An.
- Hình như ngươi không sợ bẩn.
Trẻ con chính là thẳng thắn như vậy.
- Kỳ thật ta có bệnh thích sạch sẽ cường độ thấp.
Đỗ Địch An nói ra.
- Bệnh thích sạch sẽ là cái gì?
- ... Không có gì.
Migcan gãi đầu một cái, cũng không biết nên nói gì thêm, hắn nhìn thấy trên ván giường gỗ có mấy khối nấm mốc, nghĩ đến biện pháp vừa nãy của Đỗ Địch An cũng liền rời phòng, từ bên ngoài mang về một chút cỏ xanh để lau chùi, nhưng khối nấm ốc trên giường hắn lại quá lớn, chùi thế nào cũng là một mảnh đen sì, hắn có chút chán nản, chỉ có thể tìm một chút lá cây đậy lại nấm mốc.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nói:
- Kỳ thật phơi nắng một hồi sẽ tốt hơn nhiều.
Migcan sững sờ, vỗ tay nói:
- Đúng nha, suýt nữa quên mất.
Lập tức bắt chuyện mấy đứa trẻ khác, cao giọng nói:
- Tất cả mọi người chuyển ván giường ra bên ngoài phơi nắng một chút, tránh bị mục nát a.
Những đứa trẻ khác nghe xong lập tức làm theo.
Migcan nhìn về phía Đỗ Địch An,
-Ngươi không cần phơi sao?
-Ta không mang nổi.
- Ta tới giúp ngươi.
Migcan lập tức nói.
Đỗ Địch An chính là đang chờ câu nói này, mặc dù hắn có thể trực tiếp mở miệng nhưng hắn từ nhỏ đã không thích mở miệng cầu người, nói:
- Cám ơn.
Nói xong liền cùng Migcan mang ván giường ra bên ngoài trên đất trống.
Cũng không lâu lắm, lại một người thanh niên mặc giáp da chế thức dẫn một đám trẻ nhỏ đến đây.
Người thanh niên mặc giáp da chế thức nhìn thấy trên bãi đất trống phơi đầy ván giường thì hơi ngẩn người nhíu mày, nhưng không nói gì, giống như vị kia, hắn cũng tùy tiện mở ra mấy gian phòng để đám trẻ kia tự mình chọn lựa, sau khi lưu lại chìa khoá liền rời đi.
Đám trẻ kia tò mò nhìn đám người Đỗ Địch An cùng Migcan, sau đó lại nhìn giường chiếu trong gian phòng của mình, từng đứa ngây người một lúc liền học theo, hai người hợp tác mang ván giường ra phơi trên bãi đất trống.
...
...
- Đã chuẩn bị xong chỗ ở cho đám nhỏ chưa?
Da Sani đi đến cửa sổ, trong tay cầm một ống kim loại, nếu Đỗ Địch An ở chỗ này sẽ nhận ra đây là một kính viễn vọng kiểu cũ, nàng kéo ra một chút, nhìn về bãi đất trống cuối rừng cây, thông qua ống nhòm nhìn thấy trên mặt đất là một loạt lều gỗ vừa được dựng lên không lâu.
- Hết thảy đều tuân theo phân phó của ngài, lần này hoàn cảnh chỗ ở cũng không thay đổi, hơn nữa sẽ đình chỉ cung ứng nước nóng cùng đệm chăn.
Tobel cung kính nói:
- Tin tưởng bọn hắn sẽ nhanh chóng thích ứng khó khăn, lần này ta có lòng tin mang ra một trăm vị” Thập hoang giả“!”
Da sani khẽ gật đầu, chợt thấy đám trẻ đang vận chuyển từng tấm ván giường gỗ đến bãi đất trống phơi nắng thì cảm thấy nao nao, một lát sau nàng mới thu hồi kính viễn vọng, nói:
- Ngươi cần phải quản giáo đám trẻ này thật tốt, bây giờ số lượng thông qua tập huấn mỗi năm đều đang giảm dần, chỉ có đề cao phương thức dạy bảo mới có thể bảo trì số lượng Thập hoang giả, mặt khác, thủ vệ binh biên chế cũng đã tiếp cận bão hòa, tốt nhất hãy loại bỏ ý nghĩ rằng “dù đào thải cũng được làm thủ vệ binh” trong đầu đám trẻ đi.
Tobel cúi đầu nói:
-Vâng!
...
...
Đến chạng vạng tối, bọn nhỏ đồng tâm hiệp lực giúp đỡ nhau chuyển ván giường về gian phòng từng người.
Migcan mở ba lô ra, từ bên trong móc ra một cái đệm chăn trải lên ván giường, lập tức để hai đứa trẻ khác cùng phòng hâm mộ không thôi, hắn cười ha ha, có chút đắc ý vì mình “Dự kiến trước”, thoải mái nằm xuống trò chuyện cùng đứa trẻ khác.
Đỗ Địch An dùng một bộ quần áo đệm dưới thân, nhắm mắt lại, trong đầu ôn tập tri thức mình học được từ trong siêu cấp Chip.
Bất tri bất giác đã ngủ say, một lần nữa tỉnh lại đã là năm giờ rạng sáng ngày thứ hai, bầu trời vẫn còn mờ đen, đánh thức Đỗ Địch An dậy chính là một tiếng kêu chói tai, chờ Đỗ Địch An cùng những đứa trẻ khác cùng đi ra bên ngoài mới nhìn thấy một cái đồ vật giống như là con chim cao nửa người đang ở trước lều gỗ rướng cổ kêu gào, thanh âm bén nhọn chói tai vô cùng, phảng phất như có thể xuyên thấu màng nhĩ.
Editer: ƯngVinh95