CHƯƠNG 1750: GẮN BÓ Tay Đỗ Địch An ôm eo Helisha, bay lên lưng một con lôi điểu dẫn đầu, cánh của lôi điểu này dài hơn mười mét, trên lưng đủ để hơn mười người nằm xuống, giờ phút này để cho Đỗ Địch An tùy ý đáp xuống, không dám phản kháng, thu hồi điện quang quanh người, giảm tốc độ, từ từ bay về phía trước.
“Chỗ hoa này, tặng ngươi” Đỗ Địch An đưa đám hoa hồng Tử Kinh đến trước mặt Helisha, nhẹ nhàng nói.
Helisha nhìn thoáng qua, liền dời ánh mắt, nước mắt trong mắt đã khô đi, đôi mắt như nước mùa thu tràn ngập tình cảm dịu dàng, nói: “Hoa thì tất cả các cô gái đều thích, hoa tuy rất đẹp, nhưng ta thà nhìn ngươi nhiều hơn một chút, cũng không muốn lãng phí chút thời gian này để thưởng thức chúng.”