CHƯƠNG 1751: THÀNH HÔN Nàng hít một hơi thật sâu, ôm lấy cánh tay Đỗ Địch An, thấp giọng nói: “Ta không cần những thứ này, ta chỉ cần ngươi là đủ rồi.”
Đỗ Địch An mỉm cười, vuốt ve đầu của nàng, “Đồ ngốc!”
“Ta không có ngốc.” Helisha há miệng, lời nói của nàng mang theo vài phần tinh nghịch, nhưng cũng có vài phần nghiêm túc.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói: “Phải, đương nhiên là ngươi không ngốc, là ta ngốc.”