CHƯƠNG 1752: QUÁ KHỨ Ban đêm.
Sao đầy như sông, ánh trăng sáng trong.
Đỗ Địch An và Helisha ngồi trên tầng thượng của tòa kiến trúc cao nhất Đế cung “Vọng Nguyệt Lâu”, gạch vụn trong suốt như lưu ly vô cùng bóng loáng, bọn họ ngồi cạnh nhau trên mái ngói cong vút, gió đêm thổi vào mặt, vô cùng thanh tịnh, Đế cung rộng lớn dưới lầu được thu hết vào đáy mắt.