CHƯƠNG 23: TUYỆT ĐỊA PHẢN KÍCH
Đỗ Địch An lập tức hiểu ra vì cái gì cánh tay của lão lại biến thành như thế, hơn phân nửa là dùng thân thể của mình tiến hành thí nghiệm “Sinh mệnh cấu tạo”, từ kết quả đến xem hiển nhiên là thí nghiệm thất bại, mặc dù xúc thể vặn vẹo trên cánh tay kia có thể nghe theo tín hiệu thần kinh mà hành động nhưng mỗi lần đều sẽ trả một cái giá lớn, nếu không phải thế thì chỉ bằng vào lực lượng của biến dị xúc thể kia tuyệt đối là một đại sát khí trong thời đại vũ khí lạnh này!
Có vẻ như lão giả lưng gù đã nghỉ ngơi tốt, hướng Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Qua bên kia nằm sấp xuống.
Đang nói chuyện, bàn tay khô già sờ lên cung nỏ cỡ nhỏ, tựa hồ chỉ cần Đỗ Địch An cự tuyệt sẽ ngay lập tức xạ kích.
Sắc mặc Đỗ Địch An biến đổi cắn răng đứng lên, vào thời khắc sinh tử tồn vong này, trong đầu lại gấp đến có chút rối bời, hắn hít một hơi sâu giữ vững tỉnh táo, thế nhưng là mặc cho ai rơi vào hoàn cảnh âm trầm tuyệt vọng như thế đều khó mà duy trì trấn định, thân thể hắn khẽ run lấy tốc độ chậm nhất đi xê dịch về phương hướng lão giả lưng gù chỉ, nơi đó chính là một cái bàn làm việc giống như bàn giải phẫu, bên trên có thật nhiều đao cụ dùng để cắt chém, có đao cụ còn dính vết máu không có rửa sạch.
Đỗ Địch An chợt nghe thấy bên trái có động tĩnh truyền đến, liếc mắt nhìn lại lập tức biến sắc, chỉ thấy bên trong một cái lồng sắt có mười mấy con đại xà đang vặn vẹo, trong đó còn có loại rắn giống như hoàng lân xà mà ban ngày từng thấy qua, hiển nhiên đây đều là vật liệu mà đối phương chộp tới để tiến hành thí nghiệm “Sinh mệnh cấu tạo” .
Lão giả lưng gù cũng không có thúc giục Đỗ Địch An, chỉ là lẳng lặng mà nhìn xem hắn, phảng phất thợ săn đang lẳng lặng mà nhìn xem con mồi vùng vẫy trước khi chết, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Địch An trở nên trắng bệt, khóe miệng câu lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Lúc này, Đỗ Địch An đã đi tới trước bàn làm việc.
- Nhìn thấy xiềng xích phía trên kia không, tự trói mình lại.
Lão giả lưng gù ra lệnh.
Đỗ Địch An nhìn qua mấy sợi xiềng xích cố định trên làm việc, biết hơn phân nửa là đối phương thường dùng loại công cụ này để trói chặt những người bị bắt làm thí nghiệm, ánh mắt hắn hơi chớp động nhưng vẫn cầm lấy một sợi xiềng xích quấn lên cổ tay mình.
Khuôn mặt lão giả lưng gù lộ ra một tia cười lạnh, chuẩn bị chờ Đỗ Địch An tự trói chính mình xong liền đứng dậy cắt chém hắn đến chết.
Bành!
Ngay lúc Đỗ Địch An đang dùng xiềng xích quấn tay mình thì đột nhiên trầm người xuống, co người rút vào dưới bàn làm việc, cùng lúc đó, hắn vung vẩy xiềng xích đánh về lồng sắt ở cách đó không xa, một tiếng loảng xoảng, mười mấy con đại xà đang ngủ say trong lồng lập tức bừng tỉnh, không ngừng giãy dụa vặn vẹo.
Sắc mặt lão giả lưng gù trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Tiểu quỷ, vốn muốn cho ngươi chết thống khoái một chút, nhưng hết lần này tới lần khác tự cho là thông minh, ngươi cho rằng ngươi có thể từ nơi này chạy đi a, coi như phải một lần nữa hao tổn thân thể ta cũng sẽ bắt giữ ngươi, thức thời liền ngoan ngoãn đi ra, ta lại tha thứ cho ngươi một lần cuối cùng!
Đương nhiên Đỗ Địch An sẽ không tin hắn nói chuyện hoang đường, nhấc chân hung hăng đá vào lồng sắt, có bàn làm việc yểm hộ, Lão giả lừng gù đứng ở góc độ kia không cách nào bắn tới hắn, một khi đối phương đến gần là hắn sẽ có cơ hội cùng đối phương đánh cận chiến.
Mặc dù lão giả lưng gù có biến dị xúc thể, cận chiến cũng cực kỳ đáng sợ, nhưng cái đầu của hắn chung quy vẫn là đầu người, vẫn là điểm yêu trí mạng, đây chính là vốn liếng để Đỗ Địch An liều mạng !
Loảng xoảng, lồng sắt chỉ là dùng khóa nhẹ buộc lại không có khóa kỹ, giờ khắc này Đỗ Địch An vừa đá vừa đạp, lồng sắt lập tức mở ra, mười mấy con đại xà từ trong lồng nhanh chóng bò ra, có con bò về hướng bóng tối, có con bò về phía lão lão giả lưng gù, mà trong đó đại bộ phận còn lại là bò về phía Đỗ Địch An.
Lão giả lừng gù cười lạnh,
- Không biết sống chết!
Sau một khắc, nụ cười của hắn lại bỗng nhiên cứng lại, chỉ thấy những cái kia đại xà bò về phía Đỗ Địch An bỗng nhiên giống như hồi tâm chuyển ý, vặn mình ngoặt một cái bò về phía địa phương khác, trong đó có bốn năm con lại bò về phía hắn.
- Sao lại thế...
Lão giả lưng gù mở to hai mắt, bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, đưa mắt nhìn về một cái bàn bên cạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống,
- Lại dám trộm hùng hoàng, khó trách lại có gan mở lồng rắn.
*Hùng hoàng: một loại chất đột cực mạnh đối vơi loài rắn.
Đỗ Địch An một mực nắm chặt một bình bột hùng hoàng trong tay, rải lên khắp người, bình bột hùng hoàng này hẳn là lão giả lưng gù chuẩn bị trong lúc bắt những con đại xà, vừa rồi khi chú ý tới lồng rắn hắn liền nghĩ đến bột hùng hoàng. Dù sao, lão giả lưng gù tuy có danh xưng là “Luyện kim thuật sĩ”, nhưng trên bản chất chỉ là nhà khoa học về sinh vật ở thời đại này thôi.
Hơn nữa đã cao tuổi như thế, muốn tay không tấc sắt bắt lấy những con đại xà là không thể nào, chỉ có thể dựa vào những vật khác.
Kết quả như hắn sở liệu, rất nhanh liền thấy bình bột hùng hoàng, có lẽ là nơi này đã quá lâu không người đến, đối phương vẫn luôn sống một mình cho nên đồ vật trưng bày rất tùy ý, vừa lúc ngay tại địa phương hắn đi qua, thế là hắn vụng trộm lấy.
- Hừ!
Lão giả lưng gù hừ lạnh một tiếng, cầm lấy cái áo khoác nâu treo trên tường mặc lên người. Lúc này, những con đại xà bò về phía hắn lập tức ngừng lại sau đó uốn éo mình bò về bóng tối chung quanh.
Thấy cảnh này, Đỗ Địch An lập tức biết hơn phân nửa là trên cái áo choàng này có vẩy có bột hùng hoàng, hẳn là đối phương chuyên môn mặc nó đi bắt đại xà.
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đi ra.
Ánh mắt lão giả âm trầm nhìn chằm chằm bàn làm việc, ngón tay đè sát cung nỏ, chỉ cần Đỗ Địch An vừa thò đầu ra lập tức bắn giết! Mặc dù đối phương chỉ là đứa bé, nhưng liên tiếp xảy ra biến cố đã để hắn cảm nhận được uy hiếp, sẽ không lại cho Đỗ Địch An bất cứ cơ hội nào!
Đỗ Địch An ngẩng đầu đánh giá chung quanh mật thất, biện pháp sống sót duy nhất trước mắt chính là chế phục vị tên luyện kim thuật sĩ này, mà muốn chế phục đối phương, chỉ dựa vào cây dao găm trong tay của chính mình còn chưa đủ!
Không sai, trong tay hắn có môt cây dao găm, đây là vừa rồi trong lúc ngồi xổm xuống, hắn thừa cơ từ lấy được trên bàn làm việc, đây cũng vũ khí duy nhất để hắn liều mạng cận chiến cùng đối phương!
Đúng lúc này, Đỗ Địch An chợt thấy một quầy dựa vào tường, trên đó là chất đống một ít bình bình lọ lọ, phía trên có dán nhãn hiệu, trong đó hai loại rõ ràng là lưu huỳnh cùng than củi!
Đây là một trong những nguyên liệu chủ yếu để chế tạo hắc hỏa dược!
Mắt Đỗ Địch An sáng lên, trong lòng mừng rỡ vội vàng nhìn bốn phía, cũng không có nhìn thấy hỏa tiêu, sắc mặt hơi đổi, không có nguyên liêu chủ yếu này, chỉ dựa vào lưu huỳnh cùng than củi là không cách nào chế tạo ra hắc hỏa dược!
Hắn nắm chặt nắm đấm, cảm giác này tựa như một chân bước vào sinh môn nhưng lại bị đẩy trở về.
- Tiểu quỷ, ta biết trong tay ngươi có dao găm, chuẩn bị cùng ta liều mạng đúng không?
m thanh lão giả lưng gù vang lên lần nữa, Đỗ Địch An cảm giác nặng nề, xem ra đối phương đã lưu ý đến bàn làm việc bên trên thiếu một cây dao găm, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
- Chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy đi, ta trước ăn một chút gì để bồi bổ, ngươi đói không?
Nói xong hắn cười lạnh hai tiếng.
Đỗ Địch An nghe hắn nói chuyện, lập tức cảm giác đói bụng cả ngày, axit da dạy như đang thiêu đốt.
Bất quá, đáy lòng của hắn lại thoáng nhẹ nhàng thở ra, chí ít mình còn có thời gian có thể tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Đúng lúc này, một cỗ sương mù màu lục bay tới.
Con ngươi Đỗ Địch An co rụt lại, vội che miệng cùng mũi, hắn không nghĩ tới đối phương dám vật này ra trong mật thất nhỏ hẹp, hiển nhiên đối phương có giải dược, hoặc là có biện pháp ứng đối khác.
Đỗ Địch An bóp chặt mũi, trái tim đập phanh phanh, biết mình không còn nhiều thời gian lắm, hắn không có vội vàng đứng lên liều mạng, nói không chừng đối phương đã nhắm chuẩn vị trí của hắn, chỉ cần hắn vừa đứng lên sẽ bị bắn trúng.
Hắn hơi cắn chặt răng, tay phải nắm chặt dao găm, nhìn xem một bàn tay khác nắm bột hùng hoàng, vừa mới chuẩn bị ném mạnh ra ngoài để giương đông kích tây, thì bỗng nhiên trong đầu hắn như có ánh sáng lóe lên.
Editer: ƯngVinh95