CHƯƠNG 24: CÔ ĐỘC
- Tiểu quỷ, ta nhìn xem ngươi có thể chống cự bao lâu!
Lão giả lưng gù đeo một cái mặt nạ màu xanh lục, chỉ lộ ra đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm bàn làm việc, ngón tay đặt trên cung nỏ tùy thời chuẩn bị xạ kích Đỗ Địch An.
Đột nhiên ——
Sưu!
Một bóng đen từ sau bàn làm việc bay ra.
Lão giả lưng gù theo bản năng ngón tay nhấn một cái, két một tiếng, tên nỏ bắn ra, mũi tên ngắn nhỏ lao nhanh về trước nhưng không có bắn trúng bóng đen kia, mà là đóng ở bên trên tủ gỗ.
Lúc này, bóng đen kia rơi xuống còng xuống lão giả bên chân, đúng là bột hùng hoàng bình.
Hắn biến sắc, gấp vội ngẩng đầu, chỉ thấy Đỗ Địch An từ dưới đất nhảy lên, nhưng không có vòng qua bàn làm việc nhào về phía hắn, mà là quay người nhảy đến quầy gỗ bên cạnh, hai tay lung tung bắt lấy bình bình lọ lọ đặt trên quầy, vô tình đụng phải mấy bình rơi xuống đất đập nát, bột phấn rơi đầy đất.
Lão giả lưng gù thấy thế giận dữ, những thứ này đều là hắn vất vả thu thập, đồng thời tỉ mỉ mài thành vật liệu thí nghiệm, vậy mà cứ thế bị rớt xuống đất, hắn cắn răng nhanh chóng bổ sung tên nỏ, nhắm chuẩn Đỗ Địch An.
Nhưng mà trong thời gian chớp mắt hắn lấp một tên nỏ khác thì Đỗ Địch An đã lần nữa lùi về dưới bàn làm việc.
- Đáng chết!!
Lão giả lưng gù phẫn nộ đến trong mắt như muốn phun lửa, mấy lần thất thủ để hắn sinh ra mấy phần kiêng kị đối với Đỗ Địch An, cũng không có giận dữ cầm nỏ tiến lên. Chính hắn cũng không tin, hắn lại thật cảm nhận được sự uy hiếp trên người đứa trẻ này.
- Ta muốn xem xem ngươi có thể chống cự bao lâu!
Lão giả lưng gù nhìn mật thất tràn ngập sương mù màu lục không tiêu tán, ánh mắt âm hàn như sương.
- Bắt được!
Đỗ Địch An ôm một cái bình thủy tinh lớn, bên trong là nửa bình bột lưu huỳnh, lúc này, hắn cảm giác được dưỡng khí trong phổi càng ngày càng ít, cảm giác ngạt thở càng ngày càng mạnh, vội nhìn nhanh nhìn chung quanh tìm kiếm đá đánh lửa, nhưng mà đồ vật của ông lão mặc dù bày tán loạn khắp nơi nhưng lại không thấy đá đánh lửa.
“Không có lửa! Không có lửa!”
Đỗ Địch An trở nên tuyệt vọng, thật vất vả nghĩ đến biện pháp nhưng không có lửa, đột nhiên hắn thấy cái bóng của mình, đó là ngọn đèn chiếu tới, trong chốc lát, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn về phía ngọn đèn.
Không nhiều không kém, vừa lúc bên cạnh bàn làm việc lão giả lưng gù đáng đứng.
Ngọn đèn kia hiển nhiên là dùng để chiếu sáng mỗi khi đối phương làm việc, nằm không xa.
Nổi tuyệt vọng lập tức tan thành mây khói, mà lúc này hắn cảm giác ngưc bị kìm nén như muốn nổ tung, vội vàng cởi áo thắt vạt áo thành nút, sau đó đổ lưu huỳnh trong bình thủy tinh vào theo cổ áo, lập tức nhấc một áo tràn đầy bột lưu huỳnh lên cắn chặt răng, sinh tử thành bại ở một lần này, trong lòng gầm nhẹ ném áo văng ra ngoài.
Sưu!
Lão giả lưng gù nhìn bóng đen lớn bay tới, theo bản năng lần nữa bóp cò, tên nỏ trong nháy mắt bắn ra trúng một góc áo. Tên nỏ sắc bén trong nháy mắt đinh áo lên phía trên tủ gỗ. Mà phần nút rơi hướng lão giả lưng gù, hắn biến sắc sợ có bẫy trong đó vội vàng đưa tay chặn lại, bành một tiếng, phần nút bị cánh tay hắn ngăn, vừa lúc rơi vào cái bàn bên cạnh hắn.
Bành một tiếng, ngọn đèn bị đánh lật ngọn lửa thuận theo chất dầu tràn ra bốc cháy, chất dầu chảy xuôi đến cái áo lập tức bốc cháy lên.
Đỗ Địch An chờ nghe được âm thanh tên nỏ đính trên tủ gỗ liền ngẩng đầu lên, biết đối phương không thể bổ sung mũi tên thứ hai nhanh như vậy, vừa lúc nhìn thấy tay áo hắn đang bốc cháy liền biến sắc, vội vàng nằm xuống.
Bành!!!
Một tiếng nổ mãnh liệt như một tiếng sét vang lên, mấy ván gỗ trên đỉnh mật thất sụp đổ mấy khối, thật nhiều cát bụi đổ xuống.
Đỗ Địch An chỉ cảm thấy bàn làm việc phía trước bị một cỗ lực lớn hất đổ đụng vào người hắn, vừa lúc ngay dưới xương sườn của hắn đau đến nước mắt đều chảy ra suýt nữa ngất đi.
Lúc này hắn sớm đã không thể duy trì nín thở, mặc dù cực lực gắng sức kiềm chế nhưng vẫn là hít vào một ngụm không khí, mùi tanh cùng mùi lưu hoàng tràn ngập, mùi tanh kia giống như mùi sương mù màu lục hắn ngửi được lúc trước, lập tức đầu óc mê muội một trận, tay chân bủn rủn.
Lúc này, ngay chỗ sụp đổ trên đỉnh đầu, gió lạnh thổi vào, rồi mang theo mùi lưu huỳnh cùng sương mù màu lục trong không khí ra ngoài, Đỗ Địch An xụi lơ nằm trên mặt đất, bàn tay nắm chặt lồng ngực chậm rãi hít từng tia không khí vào phổi, lúc trước lưu huỳnh bạo tạc cũng đẩy sương mù màu lục ra không ít, giờ phút này theo bụi lưu huỳnh mù bay bên ngoài, hương vị đã phai nhạt rất nhiều, hắn nằm sát mặt đất hít thở cũng không có lại ngửi được mùi tanh.
Một lát sau, Đỗ Địch An cảm thấy miễn cưỡng có thể hành động, lập tức chậm rãi bò lên, mật thất này đã bị tạc mở, ai cũng không biết lúc nào sẽ hoàn toàn sụp đổ, hắn cũng không muốn bị cát bụi chôn sống!
Lúc trước bạo tạc đã thổi tắt tất cả ngọn đèn trong mật thất, giờ phút này mật thất tựa như một cái hố sâu trong hoang mạc, bên trong là một màu đen kịt.
Đỗ Địch An hơi cắn răng, mượn nhờ ánh sao yếu ớt lục lọi đi về phương hướng lão giả lưng gù, trên đường đi va va chạm chạm tủ gỗ cùng cái bàn. Hắn dựa vào ký ức lúc trước rất nhanh mò tới vị trí đối phương, đầu tiên là chạm đến cái bàn lật nghiêng, hắn thuận theo cái bàn mò qua, đột nhiên sờ đến một thứ gì đó ẩm ướt nhớp nhúa, vừa cẩn thận cảm nhận, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Bên trong ẩm ướt nhớp nhúa lại có vật cứng, hình như là xương cốt.
Mặc dù trong bóng đêm nhưng hắn lại phảng phất như nhìn thấy bộ dáng chia năm xẻ bảy đáng sợ của đối phương, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, không nghĩ tới lưu huỳnh bạo tạc lại đáng sợ như thế, phải biết hắn còn không có chế tạo thành hắc hỏa dược, sở dĩ bạo tạc hoàn toàn là dựa theo nguyên lý “Bụi bạo tạc” .
- Ta giết người...
Đỗ Địch An run rẩy, đây chính là một cái mạng a, mặc dù hắn ở cái thế giới này nhìn thấy quá nhiều tàn phá cùng nghèo khó, nhìn thấy pháp luật vặn vẹo nhưng tự mình giết người lại là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới cũng không dám nghĩ tới, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy hình như âm hồn đối phương đang ở bóng tối chung quanh dùng ánh mắt âm lãnh nhìn mình chằm chằm.
Hắn run rẩy một cái, cắn răng, trong lòng nói thầm: “Ta chính là tự vệ, không thể trách ta, ta chỉ là tự vệ, không có phạm tội...”
Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, trong lòng tràn ngập bi thương, hắn tuân theo luật pháp sớm đã biến mất ở trên thế giới này, coi như phạm tội thì sao, ai có thể định tội hắn đây?
Hắn cười mỉa một tiếng, trong hố sâu là bóng tối, đứng trong cái nơi mà ánh sao không chiếu tới này, hắn đột nhiên cảm giác mình thật sự cô độc, giống như bị toàn bộ thế giới quên lãng, loại cảm giác cô đơn cô độc này dần dần khiến thân thể hắn đang run rẩy cũng từ từ thả lỏng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không có đáng sợ như vậy, ngược lại có một loại nhàn nhạt hờ hững, hắn yên lặng nhìn xuống thi thể lão giả nơi hắc ám, qua hồi lâu mới chậm rãi động đậy thân thể, không phải rời đi mà là cúi người lục lọi trên mặt đất.
Hắn đang tìm thanh cung nỏ kia!
Editer: ƯngVinh95