CHƯƠNG 25: BẢN LUYỆN KIM CHÉP TAY
Lúc tìm tòi, Đỗ Địch An lần nữa đụng chạm đến thân thể lão giả, ẩm ướt nhớp nháp, giống như là đùi lại như là cánh tay bị áo vải rách rưới bao lấy. Lần này mặc dù hắn vẫn có chút sợ hãi, nhưng không có khẩn trương như lúc trước, cố nén run rẩy thò tay vào trong áo sờ soạng, bỗng nhiên, từ bên trong sờ đến hai cái vật cứng nhô lên.
Hắn nhéo nhéo, cực kỳ cứng rắn, hẳn là vật phẩm tuỳ thân của đối phương, lập tức xé mở vải vóc lấy mấy thứ đồ kia ra.
Xúc cảm lạnh buốt, hắn giơ lên mượn ánh sao chiếu rọi miễn cưỡng thấy rõ, đúng là dao đánh lửa.
Trong lòng của hắn kinh hỉ, lập tức dùng dao đánh lửa ma sát một ngòi lửa. Rất nhanh, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng hắc ám, nhờ ánh lửa nên hắn lập tức thấy rõ sự vật trước mắt, vừa xem xét không khỏi sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy bộ vị mình tìm tòi khi nãy rõ ràng là bả vai lão giả. Giờ phút này, cánh tay kia rạn nứt từ khuỷu tay, mà xương sườn chỗ ngực cũng bị nổ một mảnh cháy đen mơ hồ.
Trái tim Đỗ Địch An đập phanh phanh khẩn trương, sợ đối phương đốt nhiên ngồi dậy đánh tới, sau khi xác nhận ngực đối phương không có chập trùng mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, sau đó trên mặt đất tìm được vài trang giấy nhóm lửa, đồng thời ném mấy khối vải vóc nổ tán loạn vào trong để thiêu đốt.
Theo lấy ánh lửa lớn dần, Đỗ Địch An lập tức thấy rõ bộ dáng mật thất sau khi bạo tạc, các loại chiết xuất khí cụ trên bàn làm việc đều rơi trên mặt đất, gần như đều xuất hiện hư hao, còn có không ít đồ vật bị cát bụi đổ sụp bao phủ, hắn tập trung nhìn vào, lập tức tìm được thanh cung nỏ, chỉ là dây cung đã bị đứt, phần thân cũng gãy đoạn, hiển nhiên là không cách nào dùng được nữa.
Đỗ Địch An cảm thấy đau lòng, chỉ có thể từ bỏ, ngay lúc hắn chuẩn bị một mồi lửa đốt cháy mọi thứ nơi này, chợt thấy có mấy quyển sách bên cạnh ánh lửa, trên trang bìa quyển trên cùng nhất có ghi lấy《 luyện kim sinh mệnh luận 》.
Đỗ Địch An trong lòng hơi động tiến tới nhặt lên, ngoại trừ bia ngoài có ghi 《 luyện kim sinh mệnh luận 》, phía dưới còn có mấy quyển, đều là thư tịch về “Luyện Kim Sinh mệnh” , mà kẹp ở trong đó lại là một quyển sách nhỏ cỡ bàn tay, không có danh tự, hắn lật ra nhìn một chút, đúng là dùng bút lông ngỗng viết tay.
“Bản Luyện kim chép tay?”
Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, nhìn sơ lược nội dung, thì ra là luyện kim nhật ký của lão giả lưng gù.
“Cự Bích lịch năm 287, hắc tuyết quý.”
“Hôm nay thí nghiệm tiến triển thuận lợi, quả nhiên muốn sáng tạo sinh mệnh vẫn phải dùng nhân loại làm vật thí nghiệm, vật liệu hoàn mỹ cỡ nào a...”
Đỗ Địch An mở ra, trong này có ghi chép quá trình thí nghiệm cùng một ít sự kiện khác, hắn không có xem kỹ mà nhét bản luyện kim chép tay vào ngực, còn mấy quyển 《 luyện kim sinh mệnh luận 》 cùng mấy quyển sách khác hắn chỉ lật xem qua loa, mặc dù tên sách nghe như rất cao cấp, nhưng cảm giác không khác mấy so với sơ cấp sinh vật học, mặc dù hắn chưa từng học qua sinh vật học, nhưng ít ra hắn là người mang tư tưởng hiện đại, từ nhỏ đã nghe đến đủ loại thường thức nên đoán đại khái.
Hắn không mang theo vì mấy quyển sách này quá dày không cách nào che giấu, dễ dàng bại lộ. Chỉ nhìn hành động của lão giả lưng gù này thôi cũng đoán được, hơn phân nửa là luyện kim thuật ở thế giới này không được hoanh nghênh lắm, nếu không hắn cũng sẽ không trốn đến vùng hoang mạc không người này để vụng trộm làm thí nghiệm.
Đỗ Địch An xé thư tịch nhét vào trong đống lửa, lửa lớn bùng cháy lên, hắn nhét mấy quyển sách còn lại vào thi thể của lão giả kia, sau đó tìm tới ấm dầu rơi trên mặt đất, tưới dầu hỏa lên thi thể lão giả cùng các nơi trong mật thất, giờ phút này hắn đã tỉnh táo rất nhiều, điều thứ nhất nghĩ tới chính là hủy thi diệt tích!
Khi lửa lớn lan tràn đến gần người thì Đỗ Địch An thuận theo cái thang lúc trước lăn xuống mà bò lên, cái thang này ở cách vị trí bạo tác khá xa nên cũng không có bị chấn đoạn, hắn phí sức đẩy tấm ván gỗ trên đỉnh đầu rồi bò ra ngoài, quay đầu nhìn thoáng qua, từ cái lỗ hổng sụp đổ kia lờ mờ trông thấy ánh lửa chiếu ra, trong lòng của hắn bỗng nhiên có một tia phiền muộn, thở dài xoay người thuận theo đường cũ chạy về.
Lúc hắn trở lại địa phương lúc trước, đống lửa chỉ còn rải rác đốm lửa, chung quanh lại không nhìn thấy đám người Migcan.
Đỗ Địch An giật mình không màng nghỉ ngơi mà kéo lấy thân thể mỏi mệt đi trên mặt cát tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh nhìn thấy vết tích, lập tức thuận theo vết cát lún đuổi theo, lại trông thấy nơi xa một bóng đen đang di động, trong lòng hơi căng thẳng, lặng lẽ tiếp cận.
Sau khi tới gần Đỗ Địch An mới nhìn rõ, đúng là Rage tại kéo Migcan cùng Sam.
“Hắn không có hôn mê?”
Đỗ Địch An khẽ giật mình, lập tức nghĩ đến từ trước đến giờ Rage là kẻ có tính cách cẩn thận, hơn phân nửa cũng giả chết như mình, chỉ là Rage giả chết trốn tránh qua một kiếp còn mình lại suýt nữa bỏ mạng.
Nhìn thấy Rage khó khăn lôi kéo Sam cùng Migcan đi về phía trước, trong lòng Đỗ Địch An hơi ấm, cuốn bản luyện kim chép tay ép vào ống quần, lại dùng dây vải trói chặt sau đó đi ra ngoài.
- Ai!
Rage nghe được động tĩnh, bị dọa nhảy lên, buông lỏng Sam cùng Migcan, khẩn trương xoay người nắm lấy hai nắm cát.
- Là ta.
Đỗ Địch An hiện thân đi ra.
Rage nghe được âm thanh Đỗ Địch An thì giật nảy cả mình, nhịn không được kinh hỉ nói:
- Ngươi trở về rồi? Ngươi không sao chứ, quái vật kia không có làm gì ngươi a?
Nghe nói như thế, Đỗ Địch An lập tức biết hơn phân nửa là lúc trước vụng Rage vụng trộm nhìn thấy mình cùng lão giả kia chiến đấu, thấy bả vai biến dị của đối phương liền nói:
- Không có việc gì, ta may mắn chạy mất, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này đi, miễn cho lại bị đuổi theo.
Nói xong nắm lấy cánh tay Migcan, trông thấy hắn còn có hô hấp, lập tức biết sương mù màu lục kia không phải kịch độc, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.
Sắc mặt Rage trắng nhợt, nhịn không được nhìn về phía sau Đỗ Địch An, phảng phất như có quái vật trong bóng tối đang nhìn chăm chú, hắn run rẩy một cái nắm Sam lên vội vàng nói:
- Nhanh chạy, đừng bị đuổi kịp.
Nói xong, nhanh chóng kéo Sam chạy về phía trước.
Đỗ Địch An kéo Migcan đi theo sau, hiển nhiên địa phương có nguồn nước sung túc như nơi này là không thể chờ lâu, mặc dù lão giả kia đã chết nhưng khó đảm bảo không có luyện kim thuật sĩ khác tới, đáy lòng thở dài, lại phải tiếp tục tìm kiếm nguồn nước, chỉ mong sao điểm nguồn nước kế tiếp sẽ không lại gặp gỡ những luyện kim thuật sĩ cự tuyệt luật pháp ước thúc này.
...
...
Nửa giờ sau.
Bên trên mật thật lão giả lưng gù, mấy bóng đen xuất hiện, bên trong có một bóng đen dáng lùn móc ra dao đánh lửa, nhóm lửa xong lấy tay che ánh đèn phòng ngừa gió thổi tắt, mượn nhờ ánh lửa từ lỗ hổng nhìn xuống dưới, lập tức trông thấy bên mật thất là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều bị cháy đen.
- Đã bị giết.
Một bóng đen dáng thướt tha hình như nhìn thấy cái gì, âm thanh như chuông bạc lại tràn ngập lạnh lẽo, nói:
- Hủy thi diệt tích, thiêu hủy địa điểm, xem ra là không muốn để cho chúng ta truy xét ra manh mối gì.
- Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy hơn phân nửa là tên ma quỷ sứ đồ kia làm, những súc sinh này, người một nhà cũng không buông tha!
Một bóng đen dáng vẻ khôi ngô âm trầm nói.
Bóng đen dáng lùn nói:
- Những luyện kim thuật sĩ này đã sớm bán linh hồn cho ma quỷ, vì đạt được lực lượng mà không tiếc hết thảy, tương hỗ tàn sát cũng không tính là gì, bất quá bọn họ hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ ra tay đánh nhau, ta nghĩ rất có thể là vì tranh đoạt thứ gì đó! Đáng giận, nếu chúng ta tới sớm một chút là tốt rồi.
- Các ngươi nhìn, nơi này hình như bị lực lượng mạnh mẽ phá hủy trong nháy mắt.
Bóng đen dáng người thướt tha chỉ một nơi bị thiêu hủy trong mật thất cùng lỗ hổng, nói:
- Xem ra những luyện kim thuật sĩ này lại lấy được lực lượng đáng sợ của ma quỷ.
Editer: ƯngVinh95