CHƯƠNG 61: CỤ NHIỄM GIẢ
Đỉnh đại lâu rách nát, mái nhà bị phóng xạ mài mòn mấy trăm năm sớm đã sụp đổ hai ba tầng, giống như phế tích.
Byrne từ trong bức tường đổ nát bay vọt ra, leo lên điểm cao nhất, có bức tường đổ nát yểm hộ, cực kỳ thích hợp để phục kích. Điều này khiến hắn cực kỳ hài lòng, cảm giác lần phục kích này sẽ phi thường thuận lợi.
Lúc hắn thấp người nhích tới gần, một âm thanh từ phía trước đại lâu truyền đến, trong lòng hắn giật mình, chẳng lẽ vật kia đã đến nhanh như vậy? Hắn vội vàng điều chỉnh cung, cấp tốc với ra sau lấy ra hai mũi tên. Mũi tên sáng như bạc, hàn quang chiếu qua đôi mắt của hắn, hắn từ vách tưởng cúi xuống nhìn, lập tức thấy được con mồi của mình.
Chỉ thấy ở phía trước hai tòa cao ốc bị tàn phá, có một cự thú màu đen đi ra. Thân cự thú dài ước chừng năm mét, một bộ long màu đen phủ kín toàn thân, đầu sói, miệng nó lồi ra, răng nanh dài nhọn, nước bọt hôi tanh không ngừng chảy ra từ miệng dính trên lông dưới cằm nó.
- Cuối cùng cũng đi ra, “Cụ nhiễm giả!"
Đôi mắt byrne nheo lại, hiện lên một tia hưng phấn khát máu
- Đi săn ma vật hi hữu đạt tới cấp '9', chỉ cần giết chết ngươi thì Ma Ngân ta liền có thể tiến hóa lần nữa và nắm giữ năng lực mới!
Hắn cài mũi tên lên dây cung, ánh mắt quét tới, chỉ thấy phía trước đường đi Cụ nhiễm giả là đất trống, cũng không thấy thân ảnh mấy tiểu gia hỏa kia đâu cả. Hắn không khỏi biến sắc, ánh mắt trở nên âm hàn vô cùng
- Súc sinh! tiểu súc sinh đáng chết! Nếu không phải muốn để cho các ngươi tranh thủ chút thời gian thì ta đã giết sạch các ngươi tại chỗ.
Cụ nhiễm giả nhìn qua hai bên đường rồi lắc đầu, có vẻ như đang đánh hơi. Sắc mặt byrne tái xanh, thứ này cũng không phải hành thi cấp thấp không có đầu óc, nếu mạo muội xuất thủ khẳng định sẽ bị nó phát giác vị trí, đánh rắn động cỏ!
Hắn cắn răng thật chặt nghĩ đến một chuyện.
- Mấy tiểu súc sinh này có nói qua, bọn họ phân tán cùng đại đội. Nếu dẫn nó tới địa phương đại đội kia hẳn là còn có cơ hội bắt giết!
Nghĩ đến điểm này, trong mắt của hắn lần nữa dâng lên hi vọng, nhanh chóng lấy ra từ trong balo một bình nhỏ màu vàng. Hắn mở nắp bình ra, lấy bột phấn màu vàng rắc lên hắc giáp của mình.
- Có thi cốt phấn che giấu mùi của ta, chỉ cần không áp sát quá gần nó sẽ không thể thấy ta, chờ lúc nó ăn hết mấy tiểu súc sinh kia thì ta liền lập tức rời đi.
Byrne âm thầm đánh chủ ý.
. . .
. . .
Bốn người Đỗ Địch An trông thấy Cự Thú màu đen nhảy ra từ góc đường, tất cả đều bị dọa ngốc. Ma vật khủng bố như vậy, bọn họ chỉ được nghe qua, ai ngờ sẽ thực sự tồn tại?
Đỗ Địch An kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Chạy mau, lên cầu thang!
Ba người Mig, Rage, Sam kịp phản ứng, vội vàng theo sau Đỗ Địch An xông vào cao ốc.
- Nhanh, nhanh trốn đi!
Sam lắp bắp nói, gấp đến cơ hồ phát khóc, lúc trước đối mặt với hành thi dữ tợn kia đã đủ dọa người nhưng nếu so sánh cùng Cự Thú màu đen này, cái trước đơn giản chỉ là tiểu vật đáng yêu mà thôi.
Sắc mặt Đỗ Địch An đồng dạng trắng bệch, nghe được Sam vội vàng nói:
- Không thể tránh, chúng ta phải lên mái nhà tìm hắn!
Migcan run giọng nói:
- Hắn, hắn sẽ không cứu chúng ta, chúng ta vi phạm lời hắn. . .
- Không phải cầu cứu, chúng ta đi giết hắn! Hoặc là dẫn dụ vật kia dẫn tới chỗ của hắn, cho dù chết cũng phải kéo hắn làm đệm lưng!
Đỗ Địch An nắm chặt nắm đấm, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng phẫn nộ vô cùng. Suy đoán của hắn không sai, tên hỗn đản kia thật sự lợi dụng bọn họ làm mồi nhử, uổng công lúc trước bọn họ còn giúp hắn băng bó xử lý vết thương, hắn không những không cảm ân lại còn cắn ngược một cái!
Vả lại cú cắn này quá sâu, hoàn toàn có thể để bọn họ mất mạng!
Súc sinh a!
Trong lòng Đỗ Địch An chưa từng tức giận như thế, theo hành lang nhanh chóng phi lên, đồng thời não hải cực tốc vận chuyển.
. . .
. . .
Đỉnh đại lâu, byner đang quan sát Cụ nhiễm giả qua vách tường, bỗng nhiên thấy nó nhìn về hướng lầu cao. Hiển nhiên nó đã đã ngửi được mùi bốn tiểu súc sinh kia!
Đáy mắt byrne hiện lên một tia hàn quang, nói thầm:
- Tiểu tạp chủng đáng chết, ngoan ngoãn chờ chết không tốt hay sao, nhất định phải chạy. Cho là chạy vào trong đại lâu liền có thể cứu mình sao, đợi lát nữa bị nó cắn chết đi thì một điểm giá trị cũng không có. Đúng là rác rưởi! Súc sinh! Cẩu tạp chủng!
Hắn biết bốn người Đỗ Địch An đã chết chắc, không có 'Thi cốt phấn' che giấu mùi, tất nhiên sẽ bị "cụ nhiễm giả" tìm tới. Chỉ là hắn cao hứng không nổi, ngược lại cắn răng oán hận. Chết trong đại lâu với hắn mà nói cũng không có một điểm giá trị, trong đại lâu hắn căn bản không tìm thấy góc độ công kích, tại đường đi thông thoáng chính là bãi săn hoàn mỹ nhất với hắn. Trong đại lâu với hắn mà nói chính là địa hình kém nhất!
Lúc này hắn trông thấy cụ nhiễm giả kia đã chui vào cao ốc, trong lòng lập tức tính toán thời gian. Lấy tốc độ mấy tiểu quỷ kia lên lầu, nếu như rời đi từ lúc mình tiến vào cao ốc, giờ phút này hẳn là tới lầu bốn đến lầu sáu. Lấy tốc độ của cụ nhiễm giả, khi bọn chúng lên tới lầu mười chắc chắn sẽ đuổi kịp!
Mà mình hiện tại đang ở lầu hai mươi ba.
Lúc hắn tới tầng cao nhất đã sớm nhớ kỹ số tầng của tòa nhà này. Làm một liệp thú giả thân kinh bách chiến, năng lực quan sát của hắn cùng ứng đối của hắn đều vượt qua tưởng tượng của người bình thường.
- Nếu như chiến đấu bộc phát tại tầng mười, dựa vào khoảng cách từ chỗ ta đến lầu mười, lấy khứu giác của cụ nhiễm giả không biết có thể ngửi được hay không.
Byrne nhíu chặt lông mày, đáy lòng hơi bất an. Dù sao cụ nhiễm giả này hắn chỉ thấy qua tin tức trên sổ tay có miêu tả "Khứu giác cực kỳ linh mẫn", nhưng cụ thể linh mẫn bao nhiêu thì không biết.
Nghĩ một lát, hắn lấy ra thi cốt phấn rắc tất cả lên trên hắc giáp, đồng thời bôi vào từng bộ phận trên thân thể. Trong đầu tính toán
- Hiện tại bọn chúng hẳn là tại lầu tám, Cụ nhiễm giả chắc đang tại lầu sáu, đoán chừng chốc lát nữa bọn chúng sẽ bị ăn sạch. Sau khi Cụ nhiễm giả ăn hết bọn chúng thì ta cũng có thể từ trên này nhảy xuống.
Hắn bắt đầu kế hoạch rút lui, dù sao cũng không thể ký thác tất cả hi vọng lên thi cốt phấn.
Thời gian trôi qua từng chút một, bắp thịt toàn thân byrne căng cứng, môi khẽ nhúc nhích. Tính toán thời gian, trong đầu mô phỏng ra quá trình phía dưới, thầm nghĩ:
-Mấy tiểu quỷ này có lẽ cũng đã chết rồi, cụ nhiễm giả sẽ rời đi hay là đuổi lên đây."
Hắn phong bế hô hấp chờ đợi. Thờ gian phảng phất như dừng lại, đột nhiên dưới đại lâu truyền ra một tiếng gào, một đạo cự ảnh màu đen nhảy lên, mở miệng gào thét nhào về phía byrne.
Con ngươi Byrne co rụt lại, vội vàng thả người nhảy về phía sau. Cú cắn này thất bại, hắn đang rơi xuống đại lâu đồng thời thấy được răng nanh cụ nhiễm giả bên trên balo.