CHƯƠNG 62: ĐI SĂN
Sưu!
Byrne từ lâu bên cạnh hạ thẳng xuống, ngay lúc rơi xuống, hắn nhìn thấy "cụ nhiễm giả" kia đứng ở vị trí của hắn lúc trước, chân sớm đã đạp đổ bức tường kia khiến những hòn đá lăn lăn xuống, mà "cụ nhiễm giả" vẫn không hề nhảy xuống theo, sau khi gầm nhẹ gào thét vài tiếng liền nghiêng đầu sang chỗ khác, thân thể lại biến mất trên tường, hơn phân nửa là chuẩn bị xuống lầu mà nhặt xác cho hắ́n.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy cung tiễn từ trên lưng, từ trong bao đựng tên rút ra một cây đơn độc cắm vào rãnh tiễn, mũi tên này tráng kiện gấp đôi những mũi tên khác, phần đuôi phủ bởi dây thừng cực nhỏ, hắn vặn vẹo đầu nhắm chuẩn cạnh của một tòa nhà cao bốn tầng giương cung kéo căng, mũi tên phá không bay ra!
Sưu một tiếng, mũi tên bắn vào một cái tấm pin năng lượng mặt trời trên đỉnh tòa đại lâu, lực đạo cực mạnh, xuyên qua tấm pin năng lượng mặt trời bị rêu xanh bao phủ này, đâm thẳng vào giá đỡ phía dưới tầng lầu, có dây thừng dài mười mấy mét, khi thân thể của hắn rơi xuống lập tức thắt chặt lại.
Dây thừng kéo căng tại rìa nếp gấp của tòa đại lâu, lực đạo nặng nề cùng cạnh bê tông sớm đã ăn mòn một góc sợi dây thành rãnh sâu, Byrne nắm chặt dây thừng giống chiếc xích đu đang lắc lư, bành một tiếng đập vào cửa sổ lầu hai, cửa kính trong nháy mắt vỡ vụn, hắn cũng trong nháy mắt dùng chủy thủ cắt đứt dây thừng, sau hai lần liên tục giảm bớt lực, hắn nhanh chóng bò lên, nhắm về phía trước chạy như bay mà không quay đầu nhìn lại.
Cũng không mất nhiều thời gian, "cụ nhiễm giả" kia từ trong đại lâu xông ra, lúc này Byrne sớm đã chạy không thấy tăm hơi, nó hếch mũi lên nhẹ nhàng ngửi, nhìn quanh trái phải một lát cuối cùng khóa chặt phương hướng, thuận theo vị trí Byrne rời đi mà truy chạy tới.
Sau khi "cụ nhiễm giả" rời đi, từ bên cạnh một cây cột lớn phía dưới lầu lặng lẽ bước ra bốn bóng người, toàn thân đẫm máu vô cùng bẩn, đó chính là bốn người Đỗ Địch An.
- Nó hẳn đã đi xa.
Sam nhỏ giọng nói.
Đỗ Địch An nhìn những con cự thú kia rời đi, ánh mắt hơi chớp động, thấp giọng nói:
- Chúng ta đi xem qua một chút, nhất định phải tìm được tên kia!
Nghe vậy, ba người Mig, Rage, Sam giật nảy cả mình, Migcan hạ giọng kêu lên:
- Ngươi điên rồi, nó có thể lập tức tìm được tên hỗn đản trên lầu kia thì khứu giác của nó cực kỳ đáng sợ, nếu như không cẩn thận tới gần nó mà ngửi được mùi trên người chúng ta, vậy thì xong rồi.
- Có tầng huyết tương này che đậy, tạm thời là không ngửi ra.
Đỗ Địch An ngửi thoáng qua mùi huyết dịch hôi tanh từ trên người hắn tản ra mà nói, huyết dịch này chính là trên hành thi trong hành lang, trong lúc đang bò lên lầu hai, hắn trùng hợp trông thấy hành thi đổ vào trong hành lang, liền nảy ra ý tưởng là bôi Tiên huyết trên thi thể hành thi lên trên thân bọn họ, che giấu mùi và giả làm hành thi!
Viên cầu xanh đậm trong đầu những hành thi này đều đã bị móc ra, nhiệt độ cơ thể cũng trở lại bình thường, bắt đầu hư thối, Tiên huyết hỗn hợp có huyết nhục hư thối toả mùi hương cực nồng.
Đỗ Địch An nhìn thấy vài con quái vật hờ hững không thèm để tâm tới hành thi bên ven đường mới mạo hiểm muốn thử một lần.
Để ngụy trang kỹ lưỡng, hắn yêu cầu ba người Migcan mỗi người ôm một bộ hành thi và bôi bùn máu hư thối trên người bọn chúng lên khắp bộ hắc giáp của mình, cả khuôn mặt cũng không ngoại lệ .
Nhưng suy nghĩ đến việc độc tính bên trong những huyết tương này, Đỗ Địch An lại không trực tiếp bôi lên mặt mà dùng vải vóc che ở trên mặt, mặc dù ít nhiều cũng sẽ thẩm thấu một chút vào mặt, nhưng có thể đảm bảo tính mệnh mới là trọng yếu nhất.
Hơn nữa, để tránh sự chú ý của quái vật và giảm bớt trọng lượng trên thân, bốn người bọn họ thả tất cả ba lô xuống lầu một, bên trên ba lô dính mùi mồ hôi của bọ họ, để ở bên người thật quá nguy hiểm.
Sự nổ lực cuối cùng trong tuyệt vọng không ngờ lại thành công.
Mấy người từ cõi chết trở về, đã không có một lời chúc mừng, ba người Migcan còn được nghe những lời to gan như thế của Đỗ Địch An, lập tức lắc đầu liên tục.
- Lúc trước chính là gặp may, chúng ta lại đuổi kịp, ngộ nhỡ xảy ra chuyện chính là tự mình tìm cái chết.
Sam cũng khuyên.
Đỗ Địch An nhìn ba người bọn họ một chút, nói:
- Nếu các ngươi không nguyện ý thì ở đây chờ ta, hoặc là đi tìm đại đội, còn về Thú Liệt Giả kia nhất định phải giết chết, nếu không sau khi trở về sẽ không được an bình.
Con quái vật này suy đoán được dự liệu của hắn, cũng khiến cho Đỗ Địch An càng hiểu rõ được Thú Liệt Giả rất tàn khốc, hắn cũng không cho rằng dạng người lãnh huyết tàn khốc như vậy sẽ dễ dàng buông tha người đã làm xáo trộn kế hoạch của hắn, đến lúc đó rơi vào trong tay đối phương có lẽ chết là còn nhẹ, nói không chừng sẽ bị tra tấn mà chết!
Giửi gắm kí thác hi vọng vào lòng từ bi của đối phương, chi bằng tự mình chặt đứt mối tai hoạ ngầm!
Ba người Migcan hơi xấu hổ, thấy Đỗ Địch An chuẩn bị đuổi kịp, Migcan liền nói:
- Ta đi theo ngươi, bốn người chúng ta đồng sinh cộng tử, muốn chết thì cùng chết!
Khuôn mặt lộ ra vẻ kiên nghị.
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, khẽ gật đầu.
Lúc này, Rage cùng Sam nghe Migcan cũng nhao nhao đứng ra, nguyện ý đi theo Đỗ Địch An.
Mặc dù ở chung ba năm cùng nhiều lần hỗ trợ lẫn nhau, nhưng nhìn thấy trong lúc hiểm yếu trước mắt như thế mà bọn họ vẫn nguyện ý đi theo, trong lòng Đỗ Địch An tràn ngập ấm áp, dùng sức gật đầu một cái, nói:
- Đi!
Rồi dẫn đầu đi ra cửa, chuẩn bị đuổi theo hướng mà con quái vật kia rời đi.
- Mấy tên súc sinh các ngươi vẫn còn sống?
Một luồng âm thanh thanh lãnh mà âm hàn vang lên sau đỉnh đầu mấy người bọn họ.
Con ngươi Đỗ Địch An hơi co lại, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh Thú Liệt Giả kia xuất hiện ở cửa sổ vỡ vụn trên lầu hai, hắn... không hề rời đi sao? !
Trong lòng Ryan giật mình kinh ngạc hơn cả Đỗ Địch An, không ngờ rằng bọn họ lại có thể tránh thoát được cảm giác của "cụ nhiễm giả", nhưng, sau khi thấy trên thân bốn người Đỗ Địch An bốn người đẫm máu, hắn lập tức hiểu được, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, nói:
- Tiểu tạp chủng, mưu ma chước quỷ cũng rất nhiều, đã đụng phải ta là lão thiên đã muốn lấy cái mạng nhỏ của các ngươi, chết đi cho ta!
Hắn nâng cung tiễn lên, trong nháy mắt kéo cung.
Đỗ Địch An biến sắc vội vàng xoay người chui vào trong đại lâu.
Sưu sưu!
Hai mũi tên liên phát, mũi tên bắn vào chỗ lúc trước hắn đứng.
- Chạy, tách ra chạy!
Sau khi Đỗ Địch An tiến vào cao ốc liền hét lớn.
Ba người Migcan bị dọa đến hoảng, vừa rồi còn muốn đi truy sát đối phương, vậy mà bây giờ đối phương lại xuất hiện trước mắt bọn họ, nghe được Đỗ Địch An, ba người mới như thức tỉnh từ trong mộng, vội vàng chạy tới lầu hai.
Đỗ Địch An nhìn bọn họ chạy về cùng một hướng, vội vàng nói:
- Tách ra chạy, bằng không đều sẽ bị hắn đuổi kịp, bây giờ hắn chỉ truy đuổi về hướng ta!
Hai mũi tên trước đó đều bắn về phía hắn, hắn liền biết vị thợ săn này thù hận bản thân sâu đậm nhất.
Ba người Migcan biến sắc, nói:
- Cùng một chỗ còn có hi vọng, chúng ta liều mạng với ngươi!
- Nghe ta! !
Đỗ Địch An hét lớn.
Ba người không khỏi giật mình khẽ cắn môi, tự mình tách ra chạy về ba hướng khác nhau.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại thú liệt giả đang nhảy xuống từ tầng hai kia, sắc mặt vô cùng khó coi vội vàng xoay người chạy, hắn biết nếu như bị đối phương đuổi kịp thì chắc chắn phải chết, hành thi kinh khủng kia ở trước mặt đối phương cũng không có chút sức lực chống đỡ nào, huống chi chính là thập hoang giả như mấy người bọn họ?
- Tiểu tạp chủng giảo hoạt, chính là ngươi đã phá hư kế hoạch của ta!
Byrne sớm đã nhìn ra, bốn người này hành sự toàn nghe theo sự an bài của tên tiểu tử trước mắt này, nếu là thập hoang giả khác, cho dù là người trưởng thành, hắn bảo đối phương đứng ở đâu thì đối phương tất nhiên sẽ đứng ở đó, không dám tloajn động!
Vừa nghĩ tới việc đối phương chính là kẻ cầm đầu phú huỷ việc săn giết "cụ nhiễm giả" của hắn, hận ý trong lòng với Đỗ Địch An khiến hắn vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm, tựa như xem không khí là đầu Đỗ Địch mà hung hăng bóp nát!
- Còn chạy, ta sẽ lột da của ngươi! !
Mặt mũi Byrne tràn đầy sát khí, men theo thang lầu tức tốc đuổi kịp, lúc đầu hắn đã rời khỏi nơi này, nghĩ đến mùi máu tanh của người chết trên thân bốn người Đỗ Địch An nên đã nán lại chỗ này thêm một khoảng thời gian, lại không ngờ rằng bốn người khiến hắn hận đến nghiến răng vậy mà còn sống êm đẹp, ngay lúc trong lòng giật mình thì cũng dấy lên dục vọng ngược sát mãnh liệt!
Hắn muốn làm cho đối phương đau đến không muốn sống!
Sưu!
Rất nhanh hắn đuổi lên lầu hai, nghe được tiếng bước chân ngay trên đỉnh đầu, hẳn là tại lầu bốn, hắn cười lạnh tức tốc đuổi lên.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền lên đến lầu bốn, tiếng bước chân gấp rút lúc trước giờ phút này lại biến mất, hắn cười lạnh nói:
- Bịt mắt trốn tìm, từ từ mà tránh, ta sẽ khiến cho ngươi nhấm nháp tư vị tuyệt vọng, để ngươi cảm nhận tiếng bước chân của cái chết đang từng bước tới gần là cảm giác gì...
Hắn đưa tay kéo cung, một tiễn bắn vào dây leo đang bò đầy chỗ cửa sổ, cửa kính vỡ tan tành, bên trong truyền đến một tiếng vang trầm nặng.