Gió lạnh nổi lên, thiên địa tịch liêu.
Bạch viên nửa quỳ trên mặt đất, giãy dụa muốn bò lên, lúc này lông trắng như tuyết trên người nó đã có nhiều chỗ bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn qua một mảnh hỗn độn.
Hô hô hô, hô hấp như ống bễ gỗ, trong mũi và trong miệng đều có sền sệt máu tươi, sau khi bị Trương Thuần Nhất đánh một đòn làm cho trọng thương, khí huyết của bạch viên vốn đang tăng vọt nhanh chóng xẹp xuống, tựa như ánh nến trong gió phiêu diêu, mà thân hình vốn tăng vọt cũng giống như khí cầu nhanh chóng khô quắt xuống, lúc này trên người bạch viên duy nhất chưa biến có lẽ chính là vẻ kiệt ngạo trong mắt nó.
Mắt lạnh nhìn một màn như vậy, vẻ mặt Trương Thuần Nhất không thay đổi, lực lượng đơn thuần hắn quả thật không phải đối thủ của Bạch Viên, nhưng võ đạo cũng không phải là đơn giản mạnh mẽ đâm tới, kỹ xảo cũng quan trọng như nhau.
Võ đạo thích hợp với thân thể nhân loại tự nhiên không có pháp thuật thần thông cùng đạo hợp chân huyền ảo, hạn mức cao nhất xa xa không đủ, nhưng đồng dạng có chỗ tinh diệu của mình, tối thiểu cấp độ thấp nhất đủ dùng, dù sao võ đạo diễn sinh cũng có tu tiên giả thủ bút, vô luận là Thái Huyền giới hay Lam Tinh đều là như thế.
Lực lượng thần hồn phun trào, mi tâm Trương Thuần Nhất bắt đầu sinh ra quang huy.
Đầu ngón tay xẹt qua mi tâm, một điểm ánh sáng trắng muốt hiển hiện, chí thuần chí tịnh, đây là phách ấn thứ hai của Trương Thuần Nhất.
“Ngươi phải chết rồi, tiếp nhận phách ấn của ta, ta để ngươi sống sót.”
Lời nói trầm thấp, Trương Thuần Nhất đem phách ấn của mình rơi về phía bạch viên.
Lúc này bạch viên đã trọng thương gần chết, đây không chỉ là do Trương Thuần Nhất tạo thành, mà còn do chính nó một tay tạo thành. Tiến vào trạng thái điên cuồng như ma quỷ này, tuy rằng khiến cho lực lượng của nó tăng vọt, nhưng cũng không phải là không có cái giá phải trả. Sau khi rơi xuống từ trạng thái này, khí tức sinh mệnh của nó liền cực nhanh uể oải, giống như một ngọn đèn dầu sắp cháy hết.
Nghe nói như thế, bạch viên thờ ơ, vẫn như cũ giãy dụa đứng lên, cũng chính là ở lúc này, một điểm trắng xóa rơi xuống, ấn hướng mi tâm của nó.
Ôi, giữa răng đầy tơ máu do lưỡi bị cắn nát, nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Thuần Nhất. Bạch viên lúc này vẫn là kiệt ngạo như trước, mặt lộ ra hết vẻ dữ tợn, không có nửa điểm ý định khuất phục. Đã từng là Yêu, lại có được Yêu hồn, tuy yêu hồn nó đã vỡ nát, bạch viên có thể mơ hồ cảm giác được tác dụng của phách ấn, tiếp nhận nó đồng nghĩa với về sau sẽ không được tự do, sinh tử không do mình.
Ánh sáng trắng muốt rơi vào mi tâm bạch viên lại gặp một tầng hàng rào vô hình, chậm chạp không thể chân chính rơi xuống. Đây là sự phản kháng của bạch viên, nó tuy rằng trọng thương gần chết, nhưng ý chí vẫn kiên định như kim thiết.
Nhìn một màn như vậy, cùng con ngươi hơi vẩn đục nhưng tràn đầy kiệt ngạo của bạch viên đối mặt, Trương Thuần Nhất không dựa vào lực lượng thần hồn cường đại của mình cưỡng ép gieo xuống Phách Ấn.
Nếu như hắn toàn lực đánh trúng, quả thật có khả năng đánh nát phòng ngự của bạch viên, nhưng khả năng lớn hơn là khiến bạch viên đi đời nhà ma.
Yêu cốt vỡ nát, Yêu hồn bạch viên cũng theo đó mà vỡ nát. Chỉ là vì cơ duyên xảo hợp nên nó mới giống như một món đồ sứ tràn đầy vết nứt miễn cưỡng dính lại với nhau, nứt mà không tan.
Bạch viên có thể còn sống đã là một kỳ tích. Dưới tình huống như vậy nếu Trương Thuần Nhất cưỡng ép gieo xuống Phách Ấn, như vậy tám chín phần mười yêu hồn của bạch viên sẽ hoàn toàn bị nó nghiền nát.
Nhưng Trương Thuần Nhất không hề tức giận, thậm chí đã sớm đoán trước. Trên thực tế, nếu như Bạch Viên không có ý chí cứng cỏi, Trương Thuần Nhất còn phải cẩn thận suy tính có nên luyện hóa nó làm yêu vật thứ hai của mình hay không.
Thân thể tốt của luyện võ giả cố nhiên là một ưu thế thật lớn, là tiền vốn đột nhiên tăng mạnh, nhưng muốn đi đến chỗ cao chân chính, ý chí cứng cỏi ắt không thể thiếu, luyện võ giả trước cần luyện tâm là thế.
Ông, yêu khí bốc lên, dưới ánh mắt chăm chú của bạch viên, Trương Thuần Nhất cũng tiến vào trạng thái yêu hóa.
Cuồng phong gào thét, theo Trương Thuần Nhất nhẹ nhàng vung tay lên, hơn mười đạo Phong Nhận màu vàng xanh gào thét mà ra, trong chốc lát cây cối trong rừng rậm liền ngã xuống từng mảng, cỗ lực lượng này còn rung động lòng người hơn xa so với võ học trước đó.
“Ta muốn giết ngươi lúc nào cũng được.”
Thể hiện ra lực lượng chân chính của mình, Trương Thuần Nhất kể lại một sự thật.
“Ta nguyện ý dùng võ học thuần túy cùng ngươi so đấu là bởi vì ta thấy được khả năng đem võ học lại sáng tạo cao hơn ở trên người ngươi, mà ta cũng hy vọng ngươi có thể nhìn thấy hy vọng hoàn toàn mới ở trên người ta.”
Nghe nói như thế, tròng mắt tràn đầy tơ máu của bạch viên giật giật một cái.
“Sự thật chứng minh, ở trên võ học ngươi không phải đối thủ của ta, đương nhiên, chỉ luận thể phách, ngươi còn muốn mạnh hơn ta, ngươi sở dĩ không phải đối thủ của ta là bởi vì ta nắm giữ võ đạo pháp môn cao thâm hơn, ở trên kỹ xảo cùng kinh nghiệm hơn xa ngươi.”
Nhìn bạch viên, Trương Thuần Nhất thản nhiên thừa nhận thiếu sót của mình.
“Ngươi muốn học võ, thay vì học trộm, không bằng để ta dạy ngươi.”
“Ta từng học quán bách gia, có Long Hổ Bão Đan công một quyển, nhắm thẳng Bão đan, nhìn trộm Kiến Thần, lại có Hóa Long kình, chính là thứ vừa mới để ngươi bại trong tay ta, nó cũng bao quát trong đó.”
Nghe đến đó, thần sắc bạch viên rốt cục có biến hóa vi diệu.
Đối với kình lực, nó vốn có tâm học võ tự nhiên cũng không xa lạ gì, chẳng qua pháp môn luyện kình lực ở trong võ học Thái Huyền giới đã là pháp môn cao thâm, ở trong huyện Trường Hà chỉ có ít ỏi mấy nhà nắm giữ, muốn học trộm cũng không thực tế.
Nó có thể dựa vào một bộ Thông Bối Quyền luyện đến tình trạng bây giờ một là bởi vì nó thiên phú dị bẩm, một cái khác là bởi vì Thông Bối Quyền cùng nó có độ phù hợp cực cao.
Nhưng cho dù như vậy nó vẫn không có môn hạm để bước vào luyện kình, đã đình trệ ở cảnh giới luyện lực khó có thể tiến thêm.
Tinh thần lực tiếp tục phát tán, cẩn thận quan sát biến hóa của bạch viên, Trương Thuần Nhất lại cho nó uống một liều thuốc mạnh.
“Ta không biết ngươi có thâm cừu đại hận gì, nhưng nếu như ngươi còn muốn báo thù, bây giờ tiếp nhận phách ấn của ta, truyền thừa võ học của ta là lựa chọn duy nhất của ngươi.”
“Không thì ngươi dừng bước ở đây đi, mà kẻ thù của ngươi còn có thể sống thoải mái.”
Lời này vừa nói ra, hai con mắt vốn vẩn đục ảm đạm của bạch viên lại dần dần phiếm hồng, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ mơ hồ không rõ, dữ tợn hiển thị rõ.
Cũng chính vào lúc này phách ấn của Trương Thuần Nhất lại chậm rãi hạ xuống, mà lần này tâm thần bạch viên dao động, không liều mạng ngăn cản nữa.
Phách ấn rơi xuống, tựa như hạt giống mọc rễ nảy mầm, Trương Thuần Nhất cùng bạch viên nhất thời có thêm một tầng liên hệ vi diệu.
Cùng lúc đó, từng cảnh tượng vỡ nát hiện lên trong lòng Trương Thuần Nhất. Đây là ký ức quá khứ của bạch viên, chẳng qua là không trọn vẹn. Tất cả ký ức đều là sau khi nó thoái hóa thành dã thú.
Trong những ký ức này Trương Thuần Nhất không tìm ra nguyên nhân vì sao bạch viên lại vỡ đi Yêu cốt.
Đại khái xem qua một chút, đem những ký ức này ẩn sâu, Trương Thuần Nhất đưa mắt nhìn về phía bạch viên, lúc này khí tức sinh mệnh của nó càng ngày càng suy yếu.
Không do dự, Trương Thuần Nhất thu bạch viên vào bên trong Nội Cảnh địa.
Nước hồ màu bạc tạo nên gợn sóng rất nhỏ, thân thể bạch viên cuộn mình chậm rãi chìm vào trong đó.
Thần dị của Trầm Nguyệt hồ trong khoảnh khắc này bắt đầu phát huy tác dụng, sinh cơ vốn không ngừng trôi qua lập tức ngưng đọng lại.
Nhìn một màn như vậy, Trương Thuần Nhất thở phào nhẹ nhõm, mạng của bạch viên đã được bảo vệ, vấn đề tiếp theo giao cho thời gian.
Tổ khiếu là Tổ Đình thần hồn, là nơi tuyệt đối bí mật, Nội Cảnh ở trong đó, ngoại trừ yêu vật bị tu tiên giả luyện hóa, bất kỳ vật sống có được linh tính nào cũng không thể tiến vào trong đó.
Trương Thuần Nhất cũng chỉ có gieo phách ấn cho bạch viên trước, sau đó mới có thể đưa nó vào Trầm Nguyệt hồ.
Đương nhiên, nếu Trương Thuần Nhất có thể lấy Trầm Nguyệt hồ làm cơ sở, sáng tạo ra bí thuật thần hồn chuyên dùng cho nội cảnh, như vậy hạn chế sẽ không lớn như vậy.
Mây mù tiêu tán, nhìn thoáng qua xung quanh đã bị dư ba đánh cho lộn xộn hoang tàn, thân ảnh Trương Thuần Nhất biến mất không thấy gì nữa.