Chương 43: [Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Thải bổ!

Phiên bản dịch 9040 chữ

Sáng sớm, cưỡi một con ngựa bờm đỏ, Trương Thuần Nhất đi tới một khe núi ngoài huyện Trường Hà năm dặm, nơi này vốn có một lão Vương thôn, hiện tại chỉ còn lại một mảnh đất hoang dã cô độc, có cỏ cây, có đất có đá, nhưng chính là không có thôn trang.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trương Thuần Nhất ghìm chặt dây cương.

Sau khi thu phục bạch viên, lại nghỉ ngơi dưỡng sức năm ngày, dưới sự thúc giục của huyện nha, Trương Thuần Nhất rốt cục không trì hoãn nữa, đi tới Lão Vương thôn.

Lực lượng thần hồn phát tán, vùng đất hoang dã trước mắt lập tức phát sinh biến hóa trong mắt Trương Thuần Nhất, sương mù màu xám tràn ngập, bao phủ toàn bộ khe núi, loáng thoáng có thể nhìn thấy một ít hình dáng phòng ốc, chính là lão Vương thôn biến mất.

“ m khí hội tụ, quỷ khí tràn ngập, nơi này đã trở thành một cái quỷ sào.”

Bàn tay thò vào trong, bắt lấy một đám sương mù màu xám, nhìn băng sương màu đen nhạt ngưng kết ra từ lòng bàn tay, thần sắc Trương Thuần Nhất có chút biến hóa vi diệu.

Từ tình huống trước mắt đến xem, con quỷ vật này không chỉ có xoay quanh tại Lão Vương thôn không đi, hơn nữa còn có ý nghĩ cắm rễ ở chỗ này.

“Là nơi này có đồ vật gì hấp dẫn con quỷ vật này khiến nó không nỡ rời đi, hay là nói con quỷ vật này thật sự bị người khống chế?”

Nhất niệm bách chuyển, trong lòng Trương Thuần Nhất có một ít suy đoán, chỉ tiếc cũng không có chỉ hướng chính xác gì.

Tuy cố ý kéo dài mấy ngày, nhưng Trương Thuần Nhất và Trương Trung vẫn không thu thập được nhiều tin tức hữu dụng hơn.

“Nhưng có thể khẳng định là tu vi của con quỷ vật này ở vào khoảng ba trăm năm.”

Trước đó để Trương Trung nhiều lần thăm dò, hiện tại lại tự mình tiếp xúc, Trương Thuần Nhất có một phán đoán chuẩn xác.

“Vậy là đủ rồi.”

Nhìn thôn trang trong sương mù xám kia, trong mắt Trương Thuần Nhất hiện lên một vòng quang mang sắc bén như đao.

Phù, gió nhẹ lay động, thân ảnh Hồng Vân xuất hiện ở bên người Trương Thuần Nhất.

Thân hình trôi nổi, nhìn Quỷ Vực trước mắt, Hồng Vân theo bản năng đã nhận ra nguy hiểm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ trịnh trọng, nhưng cũng không sợ hãi, thực lực cùng tâm tính đều có đề thăng, đây là song trọng biến hóa tốt đẹp, nó bây giờ đã không phải nó của quá khứ nữa, hơn nữa nó cũng muốn chứng minh một số chuyện.

Há miệng, hít sâu một hơi, như cá voi thả mình hấp nước, dẫn tới khí lưu cuồn cuộn, trên người Hồng Vân nhiễm một vệt ửng đỏ, thân hình cực tốc biến lớn, trên mặt đất thả xuống một bóng đen.

Mà Hồng Vân lại vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ, tiếp tục tích súc lực lượng, thẳng đến khi hình thể bành trướng đến có thể so với một gian phòng nhỏ, sau khi đến cực hạn nó mới dừng lại.

Hô, lực lượng tích súc đã lâu bộc phát, như hồng thủy chảy ra, không thể vãn hồi.

Cuồng phong gào thét, không bén nhọn, chỉ có sinh cơ ôn nhuận bừng bừng. Trong lúc nhất thời, bãi cỏ dưới chân Trương Thuần Nhất dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mọc ra mầm mới, biên chế ra một tấm thảm xanh biếc.

Dựa theo chỉ thị của Trương Thuần Nhất, Hồng Vân gọi ra Xuân Phong.

Xuy, như bàn ủi nung đỏ gặp phải nước lạnh, tiếng xuy xuy không dứt bên tai.

Quỷ khí lạnh lẽo, tử ý tràn ngập, Xuân Phong lại ẩn chứa sinh cơ bừng bừng, giữa hai bên có tính khác biệt căn bản, tương khắc lẫn nhau, giống như nước với lửa.

Xuân Phong gào thét, sương mù xám vốn chiếm cứ toàn bộ khe núi lập tức cuồn cuộn lên, như bị nước đun sôi.

Lẳng lặng nhìn một màn này, thần sắc Trương Thuần Nhất không thay đổi.

Mặc dù hắn có nắm chắc đối phó một con quỷ vật tu vi ba trăm năm, nhưng cũng sẽ không tùy tiện đặt chân Quỷ Vực, tiến vào sân nhà của đối phương.

Thủy hỏa kích động, băng tan tuyết tiêu, theo Xuân Phong không ngừng thổi, sương mù màu xám thối lui, cảnh tượng trong khe núi lập tức phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Quang ảnh biến hóa, ảo cảnh thối lui, nhà đất thấp bé, cửa thôn cối xay đá lớn, hay là cây táo cuối thôn, vài mẫu ruộng nước xung quanh, một lão Vương trang chân thật lặng yên xuất hiện.

Xuân Phong tiếp tục thổi, quét sạch vẻ âm lãnh trong khe núi, nhìn thôn trang nhỏ đổ nát cùng với mái hiên bên đường, trên cây táo có treo cờ đỏ, Trương Thuần Nhất hơi nhíu mày.

Ngoài ý muốn là, thôn dân trong lão Vương thôn cũng không bị quỷ vật nuốt chửng, cảnh tượng bên trong cũng không thê thảm, ngược lại còn vui sướng.

Chỉ trong chốc lát, Trương Thuần Nhất liền thấy dăm ba đôi nam nữ giữa ban ngày ban mặt làm ra chuyện cẩu thả, trong đó còn bao gồm một lão đầu bảy tám mươi tuổi và một tiểu tức phụ mười sáu mười bảy tuổi.

“Thải bổ?”

Pháp nhãn như đuốc, Trương Thuần Nhất xuyên thấu qua biểu tượng thấy được chân thật, những người này vô luận là lão đầu hay nữ nhân tuy rằng đều nhìn như hồng quang đầy mặt, nhưng trên thực tế tinh khí thần của bọn họ đều ở trong quá trình vui thích bị thứ gì đó hút đi.

“Đây cũng không phải là chuyện mà Quỷ vật bình thường sẽ làm.”

Cất bước đi về phía Lão Vương Thôn, ý niệm trong lòng Trương Thuần Nhất di động.

Quỷ vật thường coi nhân loại là thức ăn, biện pháp đơn giản nhất chính là trực tiếp nuốt chửng, nhưng tương đối mà nói loại phương pháp này quá thô bạo, hiệu suất lợi dụng cũng không cao.

Mà phương pháp thải bổ mà con quỷ vật áp dụng lên Lão Vương thôn này không thể nghi ngờ còn cao hơn so với trực tiếp nuốt chửng một tầng.

“Là tà tu sao?”

Càng đến gần thôn trang, mây mù bên người Trương Thuần Nhất càng dày đặc.

Quỷ vật vâng chịu sinh linh oán khí mà sinh ra, trong đó nhân loại chiếm cứ đại đa số, bởi vì nhân loại hồn chất thanh linh, thất tình dư thừa nhất, cũng chính bởi vì quỷ vật trí tuệ so với những yêu vật khác cao hơn không ít.

Nhưng yêu vẫn luôn là yêu, hồn chất quỷ vật cũng vẩn đục, không thể gần đạo. Dù cho nắm giữ pháp chủng tương ứng, muốn chân chính tìm hiểu ra phương pháp thải bổ vẫn không phải là một chuyện dễ dàng.

Hơn nữa Quỷ vật cấp thấp mặc dù có chút trí tuệ, nhưng phần nhiều vẫn là dựa vào bản năng làm việc, có huyết thực ngon miệng này ở trước mắt, bọn chúng sẽ không nghĩ nhiều, thường thường sẽ là một miệng nuốt hết a. Mặc kệ như thế nào, trước ăn rồi nói.

Chỉ có những quỷ vật bị tu tiên giả luyện hóa mới có thể truy cầu lợi ích tối đa hóa, mới có thể ở cấp độ thấp dễ dàng nắm giữ pháp môn thải bổ.

Vượt qua cây táo, đi qua cối xay đá, hơi dừng chân, Trương Thuần Nhất vừa nhìn về phía góc đông nam của thôn Lão Vương, ở nơi đó hắn nhìn thấy một luồng quỷ khí âm u đang ngủ đông.

Ngay khi Trương Thuần Nhất chân chính đi vào lão Vương trang, một cỗ ác ý cực hạn bao phủ trên người hắn.

Cọt kẹt..t..t.. Cửa phòng mở ra. Một bóng người từ trong phòng hai bên đi ra. Có nam có nữ. Tất cả đều quần áo không chỉnh tề. Trong tay bọn họ cầm đủ loại kiểu dáng vũ khí. Có dao phay, cuốc, xiên phân, thậm chí là gậy cán bột.v.v..v.....v..v.... Bọn hắn đều lấy một ánh mắt thù hận nhìn Trương Thuần Nhất.

“Người xứ khác, nơi này không chào đón ngươi.”

Nửa người trên để trần, tóc hoa râm, da bọc xương, một lão đầu mở miệng, dù cho Trương Thuần Nhất có mây mù quanh quẩn bên người, rõ ràng cũng không hề sợ hãi.

Lời vừa nói ra, thôn dân khác cũng nhao nhao mở miệng phụ họa, trong lúc nhất thời quần tình xúc động phẫn nộ.

Nhìn một màn như vậy, Trương Thuần Nhất hoàn toàn thờ ơ.

“Ngươi cái con giòi này, ngươi muốn thương tổn tiên cô thì trước phải bước qua thi thể của ta.”

Nước bọt trong miệng văng tung tóe, bưng một chậu nước không biết là cái gì, xông lên trước, lão giả đem nó tưới về phía Trương Thuần Nhất.

Cuồng phong gào thét, nước đổ ngược dòng, bóng dáng lão hán trực tiếp bị hất bay, nặng nề ngã trên mặt đất, trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi, nhưng mà cũng chưa chết.

Nhìn một màn như vậy, Trương Thuần Nhất nhíu mày, không phải vì thôn dân, cũng không phải vì lão hán, mà là vì Hồng Vân.

Trong nháy mắt vừa rồi, Hồng Vân lại chần chờ nương tay, dưới tình huống bình thường thì lão hán kia hẳn đã bị thiên đao vạn quả mới đúng.

“Tiếp xúc lâu với người nên ngươi tự cho là ngươi cũng là người sao? Học được thương hại, không ra tay được với những người già yếu này sao?”

Trong nháy mắt này, Trương Thuần Nhất hiểu rõ ý nghĩ của Hồng Vân.

Cũng chính vào lúc này, mắt thấy lão hán bị một trận gió hất bay, thôn dân xung quanh không chỉ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại bị triệt để chọc giận.

“Hắn chính là một yêu đạo.”

“Tiên cô cho chúng ta cuộc sống tốt đẹp, chúng ta tuyệt đối không thể để cho Yêu đạo thương tổn tiên cô.”

“Đánh chết hắn, đánh chết hắn.”

Quần chúng xúc động phẫn nộ, kêu đánh kêu giết, cầm đủ loại vũ khí, hơn một trăm thôn dân cùng nhau tiến lên.

Mắt lạnh nhìn một màn như vậy, Trương Thuần Nhất không cưỡng ép Hồng Vân xuất thủ. Từ trình độ nào đó mà nói, Yêu vật có thể học được thương hại nhỏ yếu cũng không phải là một chuyện xấu.

Ô, tiếng gầm nhẹ vang lên, một con bạch viên có sáu tai, mặt như Thiên Lôi xuất hiện bên người Trương Thuần Nhất.

Bóng dáng thôn dân kêu đánh kêu giết phản chiếu trong mắt bạch viên, một tia khí tức bạo ngược bắt đầu bốc lên trên người bạch viên.

Ầm, trên mặt đất lưu lại một dấu chân thật sâu, thân ảnh bạch viên mãnh liệt nhảy ra, như hổ vào bầy dê, tiếng kêu thảm thiết lập tức nổi lên bốn phía.

Bạn đang đọc [Dịch] Hắc, Yêu Đạo . của Ngã Thị Hạt Hỗn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    18d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!