Lâm Tử Lạc đá một phát vào trên cửa, thế là khung cửa vốn đã sắp hỏng nay lập tức bị đạp văng ra, bay thẳng về phía phòng ngủ rồi rơi uỵch một cái xuống đất.
Con tang thi sau cửa cũng bị đạp ngã dưới tấm ván đã báo hỏng ấy. Nhờ vậy mà Lâm Tử Lạc có thể thoải mái lại gần chặt đứt đầu tang thi.
"OK, đã giải quyết xong."
Hắn bình tĩnh lại rồi quay về phòng khách.
Đặt mông ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, Lâm Tử Lạc lấy ra một chồng thẻ dầy cộp.
"Haiz, nhiều đồ ăn quá, chẳng biết chọn cái nào bây giờ."
Hắn 'bất đắc dĩ' nói.
Lời nói này nếu được những người đang bán mạng ở bên ngoài để kiếm ăn nghe được, chắc hẳn họ sẽ tức hộc máu mất.
Chẳng bao lâu, Lâm Tử Lạc đã nghĩ ra cách giải quyết rồi. Đó là...bốc đại.
Tuỳ ý bốc ra bốn cái thẻ, kích hoạt chúng, trong nháy mắt, bàn ăn trước mặt Lâm Tử Lạc hiện lên đầy những món ngon nóng hôi hổi, hương thơm toả ra ngào ngạt thơm nức mũi. Hắn cũng nhanh chóng cầm đĩa cơm rang lạp xưởng lên ăn.
…
Cơm no rượu say, Lâm Tử Lạc nằm trên sofa mở điện thoại xem kĩ bản đồ đã lưu lại trước đó.
"Hiện tại ta đang ở đường Bình Sơn, buổi chiều đi thẳng hướng đông là có thể tới địa phương kia rồi."
"Giờ ta chỉ thiếu vài điểm kinh nghiệm nữa là lên được cấp 5. Cứ vừa đi vừa giết tang thi trên đường chắc hẳn có thể tăng cấp rồi."
Ngồi nghỉ một chút xong, Lâm Tử Lạc cất điện thoại đi rồi đứng dậy khỏi sofa. Hắn vừa ngân nga một bài hát không biết tên vừa đi ra khỏi căn nhà.
Thật thú vị làm sao, hắn vừa đi đến cửa đã lập tức dừng bước, ca khúc đang hát dở cũng ngừng hẳn.
"Một, hai, ba."
Thính giác nhanh nhạy cho hắn biết bên ngoài cửa có ba tiếng hít thở không cùng tần suất. Đây là dấu hiệu cho thấy ngoài kia có ba người đang mai phục chờ hắn.
"Đã ra chưa?"
Kỉ Dao hồi hộp hỏi.
"Chưa. Rõ ràng mới nãy còn nghe được tiếng bước chân mà."
Kỉ Khai Tế tay cầm dao phay nhưng trên trán lại không ngừng đổ mồ hôi.
"Nghe ta nói này, mùi đồ ăn khi nãy các ngươi cũng ngửi thấy rồi đấy. Trên người tên kia chắc chắn có thẻ đồ ăn."
Cố Cao Kiệt cầm rìu chữa cháy trên tay, sắc mặt u ám nói.
Tối hôm qua hắn đã tận mắt thấy người trong nhà kia dùng thẻ biến ra đồ ăn ngon.
"Nhưng mà...chúng ta cướp đồ như vậy là không tốt lắm đâu."
Kỉ Dao khó xử nói.
"Có gì mà tốt với chẳng không tốt? Chờ hắn đi ra thì đâm hắn một nhát, sau đó uy hiếp hắn, bắt hắn giao ra tất cả thẻ đồng ăn là được."
Cố Cao Kiệt trừng mắt liếc Kỉ Dao một cái.
"Đúng vậy. Em gái à, chúng ta là những người có lí mà. Hắn phá hỏng cửa nhà chúng ta, chúng ta lấy thẻ đồ ăn của hắn thì có gì là sai cơ chứ."
Kỉ Khai Tế nghe Cố Cao Kiệt nói xong liền cảm thấy mình làm đúng lắm nên mới an ủi Kỉ Dao.
Kỉ Dao vừa nhớ lại mùi hương thơm nức nàng ngửi được lúc trước, lại nhớ tới cái bụng đói cồn cào của nàng liền gật gật đầu.
Biết làm sao giờ, ai kêu ngươi không có đồ ăn đâu.
Từ giữa trưa hôm qua đến nay họ nào đã được ăn gì. Dù sao sau khi tận thế tới, cha cũng biến thành tang thi rồi. Bản thân nàng cùng anh trai vì quá sợ hãi nên đã bỏ chạy khỏi nhà, chẳng kịp đem theo bất kì món đồ gì cả.
Muốn đi xin đồ ăn của người khác cũng chẳng được, bởi bây giờ ai cũng biết đồ ăn là thứ quan trọng, chẳng có ai chịu giúp đỡ họ cả.
Họ vất vả lắm mới quyết định đi tìm đồ ăn, sao có thể quay về với hai bàn tay trắng cho được.
Kỉ Dao mở miệng nói:
"Đi, đợi hắn ra, chúng ta cướp sạch hắn."
Cố Cao Kiệt vừa lòng vô cùng. Hắn biết bản thân đã khuyên được hai anh em Kỉ gia rồi.
Có lần đầu tiên, ắt sẽ có lần thứ hai thôi. Đến lúc đó, bọn họ chính là tay sai của hắn, sẽ làm binh sĩ đứng ở tuyến đầu nghe hắn chỉ huy.
"Các ngươi nhớ kĩ, đến lúc đó tuyệt đối đừng nương tay, trực tiếp chặt chân hắn. Nếu hắn còn cứng miệng thì..."
Lời còn chưa dứt, cửa sổ bên trái Cố Cao Kiệt đột nhiên vỡ toang.
Một thanh đao dài vươn ra khỏi cửa sổ, bổ một nhát vào gáy hắn.
Cố Cao Kiệt còn chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã ngã nhào xuống, đập đầu lên mặt đất.
Chỗ gáy cũng phun máu tung toé. Máu đỏ đặc sệt bắt thẳng lên mặt Kỉ Dao - người đang chuẩn bị mở miệng hùa theo Cố Cao Kiệt.
Đột nhiên trong thấy hình ảnh máu tanh như thế, Kỉ Dao sửng sốt cách xa Cố Cao Kiệt. Cả người nàng cẳng thẳng, theo bản năng há miệng thật to phát ra tiếng gào thét chói tai.
"Ta còn đang tính tiết kiệm chút sức lực đấy nên không thể để mặc ngươi hấp dẫn đám tang thi kia tụ lại đây như vậy được rồi."
Lâm Tử Lạc bất đắc dĩ nói.
Tiếp theo, hắn đem cả cánh tay phải vươn ra ngoài cửa sổ.
Hắn sử dụng sức mạnh tinh thần bao bọc trên đường đao để kích hoạt 'hồi mã đao'.