Nhưng năng lượng trong cơ thể lão Phùng lại mạnh hơn Ngô Càn Đồ rất nhiều lần.
Từ tổng lượng năng lượng trong cơ thể bọn họ suy đoán, Tuyết Mạc phỏng chừng thực lực lão Phùng ít nhất cũng phải ở cảnh giới thứ tư hoặc thứ năm của tu sĩ.
Đợi đến khi Tuyết Mạc hoàn hồn, Ngô Càn Đồ và Ngô Nguyệt đã rời đi.
Nhìn vẻ mặt gian xảo của lão Phùng, Tuyết Mạc biết, lão đã lấy được linh thạch rồi.
Hai người tiếp tục câu chuyện nhạt nhẽo và cuộc sống nhìn ngắm các cô gái trẻ.
Tình cờ Tuyết Mạc hỏi:
- Lão Phùng, cảnh giới Linh Đan là gì thế?
Lão Phùng cũng không suy nghĩ nhiều, với ông ta, Tuyết Mạc chỉ là một cao thủ võ đạo có chút câu chuyện từ dưới thế gian.
- Cái gọi là Linh Đan cảnh chính là tu sĩ thông qua rèn luyện linh khí trong cơ thể, ngưng tụ thành một viên linh khí kim đan.
- Tất nhiên cũng có thể là mộc đan, thủy đan, hỏa đan, điều này phụ thuộc vào loại công pháp mà tu sĩ chủ yếu tu luyện.
- Ngưng đan có thể tinh chế chất lượng linh khí trong cơ thể, từ đó làm cho pháp thuật của tu sĩ mạnh mẽ hơn, tất nhiên, còn có những lợi ích khác, như tăng thêm tuổi thọ.
- Tuổi thọ của tu sĩ Linh Đan bắt đầu từ năm trăm năm, mỗi lần đột phá có thể tăng thêm ba mươi năm, cao nhất có thể đạt bảy trăm bảy mươi tuổi.
- Tất nhiên, còn có một số linh dược tăng tuổi thọ, nhưng tu sĩ Linh Đan cảnh trừ phi vô tình có được, không thì không mua nổi.
Lão Phùng nói xong không quên bổ sung một câu ‘những điều này ta cũng chỉ nghe từ tu sĩ mà thôi.”.
Tuyết Mạc gật đầu, hắn chỉ thuận miệng hỏi, dù sao hắn cũng không nghĩ đến việc tu luyện đạt đến cảnh giới nào.
Cứ như vậy, ngày qua ngày trôi qua.
Lão Phùng cách vài ba ngày lại có thể lừa một tu sĩ bán đồ trên người cho Tuyết Mạc.
Tuyết Mạc tự nhiên không từ chối, bất kể đó là gì cũng đều thu nhận.
Điều vô lý nhất là lão Phùng lừa được một nữ tu sĩ ngực lớn, nói cô ấy có đại hung chiêu.
Rồi Tuyết Mạc thu nhận một ‘điềm xấu’ cỡ lớn.
Thời gian trôi nhanh, hai năm đã qua.
Hiệu cầm đồ của Tuyết Mạc đã trở nên nổi tiếng khắp vùng Vân Khê cốc vì nhận mọi thứ.
Tu sĩ vùng Vân Khê cốc đã bắt đầu tự đến cầm bán và mua đồ.
Tuyết Mạc thậm chí đã bắt đầu có chút lợi nhuận.
Hai năm nay Tuyết Mạc nhận được không ít bảo bối, tất nhiên, đối với lão Phùng đều là đống rác.
Phi kiếm thì Tuyết Mạc thu nhận đến mấy chục cái, trong đó không ít đã không còn sử dụng được.
Đồ linh khí dùng cho chiến đấu cũng thu nhận không ít, tuy nhiên đều là của tu sĩ cảnh giới Linh Khí dùng, Tuyết Mạc thậm chí có thể nhẹ nhàng bẻ gãy.
Hai năm nay, lão Phùng từ một người đã trở thành hai người.
Tất nhiên, ông ta không kết hôn, mà nhận một đệ tử.
Người này không ai khác, chính là Ngô Nguyệt kiêu ngạo năm xưa.
Tất nhiên, bây giờ vẫn kiêu ngạo, hơn nữa có thêm một kỹ năng, đó là lừa người.
Cô ta thường xuyên lừa đồng môn tới đây bán hoặc mua đồ, từ đó kiếm khoản hoa hồng.
Cả hai vì thế trở thành kẻ lừa đảo nổi tiếng ở trấn Lý Gia.
Ngô Càn Đồ đến tìm Ngô Nguyệt mấy lần, nhưng cuối cùng đều không thành công.
Phải nói, theo lão Phùng lừa đảo, tu vi của Ngô Nguyệt lại không bị tụt xuống, ngược lại tiến bộ ngày càng nhanh.
Tuyết Mạc không biết tuổi Ngô Nguyệt, nhưng cô bé chắc không lớn lắm, đã đột phá đến Thoát Phàm cảnh.
Tuyết Mạc hai năm nay cũng học được vài pháp thuật.
Nhưng đều là cơ bản nhất.
Có địa thứ của thuộc tính thổ, có thủy long thuộc tính thủy, còn có quấn quanh thuộc tính mộc.
Mạc dù những pháp thuật này cấp độ rất thấp, nhưng Tuyết Mạc rất thích.
Khi Tuyết Mạc nghĩ rằng những ngày yên bình này có thể kéo dài thêm vài năm, thì sự xuất hiện của một thanh niên khiến hắn bắt đầu nghĩ đến việc rời đi.
- Ồ, tiền bối, là ngài!
Người đến chính là đệ tử của Vân Khê cốc, Tạ Phong, kẻ năm nào đuổi giết Lục Thừa Phong trong đêm mưa.
…
Cách đây vài năm, Tuyết Mạc và Tạ Phong đã từng gặp mặt một lần.
Đương nhiên, cũng chỉ có một lần đó mà thôi.
Tạ Phong cũng là một trong số ít người từng chứng kiến Tuyết Mạc sử dụng pháp thuật.
Thực ra, bản thân Tuyết Mạc cũng không có ý định che giấu thân phận tu sĩ của mình.
Thiên hạ này tu sĩ nhiều vô số kể, chẳng ai để ý đến một lão già như hắn.
Tu tiên giới không phải là nơi so bì tuổi tác, Tuyết Mạc đã từng gặp vài đệ tử ngoại môn của Vân Khê Cốc đã thất thập cổ lai hy.
Lão Phùng tò mò nhìn Tuyết Mạc.
Tạ Phong đã là tu sĩ Thoát Phàm cảnh, người có thể khiến hắn gọi là tiền bối chỉ có thể là tu sĩ Linh Đan cảnh trở lên.
Hai năm nay, lão Phùng càng ngày càng cảm thấy Tuyết Mạc thần bí.
Không nói đâu xa, linh thạch của Tuyết Mạc thật sự là rất nhiều.
- Tiền bối, vãn bối nghe nói trong trấn có một vị cao nhân cái gì cũng thu mua, không ngờ lại là tiền bối.
Tuyết Mạc mỉm cười hỏi:
- Tiểu hữu muốn bán thứ gì?
Tuyết Mạc không muốn có quá nhiều liên quan đến Tạ Phong, dù sao bọn họ cũng không quen biết.
Tạ Phong nghe vậy cũng hiểu được ý của Tuyết Mạc, trong lòng có chút thất vọng.
Hắn cũng biết ấn tượng ban đầu của mình với Tuyết Mạc không được tốt lắm.
Nghĩ đến đây, Tạ Phong cũng không nói thêm gì nữa, lấy ra một cái ngọc bàn đưa đến trước mặt Tuyết Mạc.
- Tiền bối xem vật này có thu mua không?
Tuyết Mạc còn chưa lên tiếng, lão Phùng bên cạnh đã đứng dậy.
- Ngọc bàn trận pháp, đồ tốt đấy.
Lão Phùng cầm lấy ngọc bàn xem xét, cuối cùng lắc đầu thất vọng.
- Ngọc bàn này có mấy vết nứt, hẳn là do bị người ta dùng bạo lực phá trận mà thành, đáng tiếc.
Lão Phùng nói xong liền đưa ngọc bàn cho Tuyết Mạc.