Chương 17: [Dịch] Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão

Rời đi trong đêm khuya (2)

Phiên bản dịch 5320 chữ

Nghe lời lão Phùng nói có thể thấy, ngọc bàn này đã không còn bao nhiêu giá trị, bất quá Tuyết Mạc vẫn rất hứng thú.

- Không biết tiểu hữu muốn bán bao nhiêu linh thạch?

Tạ Phong cười nói:

- Nếu tiền bối thích thì tặng cho tiền bối vậy.

Tuyết Mạc hiểu ý của Tạ Phong, nhưng hắn là người không muốn nợ nhân tình, hơn nữa hắn thật sự không có ý định kết giao bằng hữu với Tạ Phong.

- Ngươi cứ ra giá đi, nếu không thì cầm về đi.

Tạ Phong nghe vậy cũng không miễn cưỡng, lập tức nói:

- Vậy tám trăm linh thạch, tiền bối thấy thế nào?

Tuyết Mạc không ngờ thứ này lại đắt như vậy, bất quá tám trăm linh thạch đối với hắn mà nói cũng chỉ như muối bỏ bể.

- Được.

Tuyết Mạc gật đầu hỏi:

- Ngươi tu luyện công pháp thuộc tính gì?

Tạ Phong đáp:

- Thuộc tính Hỏa.

Tuyết Mạc lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra tám mươi khối linh thạch thuộc tính Hỏa đưa cho Tạ Phong.

- Đa tạ tiền bối.

Chờ Tạ Phong đi xa, lão Phùng mới tiến lại gần.

- Lão Mạc, nói thật đi, ông có bao nhiêu tài sản?

Tuyết Mạc cười nói:

- Không biết, nhiều lắm, chưa đếm bao giờ.

Lão Phùng nghe vậy mặt mày đen xì.

Đương nhiên, ông ta không tin lời nói nhảm nhí của Tuyết Mạc.

Nhưng ông ta không biết, Tuyết Mạc nói thật.

Linh thạch của hắn chính là những viên linh thạch phế phẩm thu mua được, sau đó rót pháp lực của mình vào.

Mà pháp lực của hắn mênh mông như biển cả.

Tuyết Mạc quên mất một điều, mỗi lần hắn hơi ra vẻ ta đây là lại gặp rắc rối.

Không ngoài dự đoán, lúc này hắn lại bị người ta để mắt tới.

Phải biết rằng, kẻ cướp không phải là nghề nghiệp đặc thù chỉ dành riêng cho người phàm.

Trên tửu lâu đối diện tiệm của Tuyết Mạc.

Bốn tên tu sĩ trung niên đang thỉnh thoảng liếc nhìn Tuyết Mạc và lão Phùng.

- Lão già này giàu thật.

- Đại ca, theo huynh, hắn là tu sĩ hay người phàm?

- Không rõ, nhưng có một số lão quái vật thích trà trộn vào chốn phàm trần.

- Lão Tam, tìm vài người phàm đi thăm dò thử xem.

- Được!

….

- Ông chủ, có thu mua tranh chữ không?

Người đến là một đôi vợ chồng trẻ, trông rất thật thà.

Nữ tử có chút e thẹn, trong tay ôm một bức tranh chữ.

Tuyết Mạc gật đầu nói:

- Có.

Nam tử lấy bức tranh chữ từ tay nữ tử đưa cho Tuyết Mạc, nhưng hắn chỉ mở ra một nửa rồi lại khép lại.

Tuyết Mạc còn chưa kịp nhìn rõ nội dung bức tranh chữ.

- Ông chủ, có thể cho bao nhiêu tiền?

Tuyết Mạc nhìn hai người một cái, thản nhiên hỏi:

- Các ngươi muốn bao nhiêu?

Nam tử duỗi một ngón tay nói:

- Mười lượng bạc.

Tuyết Mạc nghe vậy lắc đầu.

- Xin lỗi, mười lượng bạc ta không thể cho được, bởi vì ta vừa rồi còn chưa kịp nhìn rõ nội dung bên trong.

Nam tử thấy vậy có chút do dự, lúc này nữ tử bên cạnh kéo kéo tay áo hắn, nam tử lúc này mới cắn răng đưa bức tranh chữ cho Tuyết Mạc.

Theo bức tranh chữ từ từ mở ra, một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Tuyết Mạc.

Nhìn bức tranh trước mặt, Tuyết Mạc nhíu mày.

Không phải bức tranh này không đáng giá mười lượng bạc, mà là giá trị của bức tranh này vượt xa con số đó.

Cho dù Tuyết Mạc không phải là người chuyên sưu tầm tranh chữ, hắn cũng có thể khẳng định, bức tranh chữ này ít nhất cũng có thể bán được vài trăm lượng bạc, thậm chí là hơn.

- Hai vị, giá trị bức tranh này không chỉ mười lượng, nếu các ngươi đang cần tiền có thể cầm cố ở chỗ ta, đợi khi nào có tiền thì đến chuộc lại cũng không muộn.

Nam tử nhìn nữ tử, ánh mắt hai người dường như đang trao đổi điều gì đó.

Một lát sau, nam tử nói với Tuyết Mạc:

- Ông chủ, hay là bán luôn đi, bức tranh này ông trả được bao nhiêu?

Tuyết Mạc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tám trăm lượng bạc.

Không biết vì sao, nam tử có vẻ không hài lòng với giá này lắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Sau khi Tuyết Mạc đưa tám trăm lượng bạc cho nam tử, hai người liền bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Tuyết Mạc nhìn theo bóng lưng hai người, lắc đầu rồi tiện tay ném bức tranh vào một góc.

Hắn cho đối phương nhiều tiền như vậy không phải vì hắn thích bức tranh này, mà là vì bức tranh này đáng giá như vậy.

Mà Tuyết Mạc giữ bức tranh này tự nhiên cũng là vô dụng.

Bên kia.

Vợ chồng vừa từ chỗ Tuyết Mạc đi ra liền đến một quán trọ.

Hai người vừa vào phòng đã có mấy người vây quanh.

- Đại tỷ, thế nào rồi? Bọn họ có mắc lừa không?

- Không, lão già đó làm ăn rất thật thà, bức tranh đó ta đã hỏi qua, giá trị năm trăm lượng, mà lão già đó lại cho chúng ta tám trăm lượng.

Những người còn lại nghe vậy không những không vui mừng, ngược lại đều nhíu mày.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên đẩy cửa bước vào.

Mấy người vội vàng cung kính hành lễ:

- Tiên trưởng!

Nam tử trung niên gật đầu nhìn mấy người nói:

- Nếu cách của các ngươi không dùng được thì cứ động thủ trực tiếp đi.

- Tu sĩ Vân Khê Cốc các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ ở ngoài trấn ứng cứu các ngươi.

- Bất kể thành công hay không, thù lao đã hứa, ta cũng sẽ không thiếu các ngươi.

Nam tử trung niên nói xong ném xuống một cái túi vải rồi xoay người bỏ đi.

Mấy người mở túi vải ra xem, bên trong thế mà là mười viên linh thạch.

Theo màn đêm buông xuống, Tuyết Mạc và lão Phùng lại mỗi người về nhà nấy.

Ban đêm ở trấn Lý Gia rất yên tĩnh.

Nơi đây buổi tối không có hoạt động giải trí.

Mọi người cũng ngủ rất sớm.

Vì vậy tỷ lệ sinh ở đây luôn rất cao.

Ngay cả bà góa nhà bên cạnh chồng mất đã mười năm mà mấy năm nay cũng sinh được hai đứa con.

Phải nói là, phong thủy nơi đây thật sự rất tốt.

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão của Liễu Khê Đích Bộ Nghê Thường

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    31

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!