Công pháp tu luyện của hắn rất đặc biệt, chữa trị thương thế nhanh chóng nhưng lại tiêu hao tu vi. Một canh giờ sau, Chu Thái đã chữa trị xong thương thế, nhưng nhìn tu vi của mình đã tụt xuống Linh Đan cảnh tầng hai, hắn tức giận đập nát một cây đại thụ bên cạnh.
Và rồi tám tên tu sĩ Linh Đan cảnh của Linh Kiếm Tông liền nhảy ra.
- Thì ra ngươi trốn ở đây, nếu ngươi không đập nát cây đại thụ thì chúng ta thật sự không tìm thấy ngươi!
- Ta...
Chưa kịp để Chu Thái chửi rủa xong, tám tên đại hán của Linh Kiếm Tông đã xông lên.
Và rồi Chu Thái lại bị đánh cho một trận tơi bời.
Nửa canh giờ sau, Chu Thái lê thân thể đầy thương tích chui vào một hang động.
- Linh Kiếm Tông, quá đáng lắm rồi!
- Đợi khi bản tọa khôi phục lại đỉnh phong, chính là ngày chết của các ngươi!
Nói xong lời tàn nhẫn, Chu Thái mới khoanh chân ngồi xuống chữa thương.
Lại một canh giờ sau, Chu Thái chữa trị xong thương thế.
Nhưng tu vi của hắn cũng đã tụt xuống Linh Đan cảnh tầng một.
Nhìn tu vi của mình lại giảm xuống, Chu Thái tức giận đá bay một hòn đá trên mặt đất.
Vèo ~.
- Hahaha, thì ra ngươi trốn ở đây, nếu ngươi không đá bay hòn đá thì chúng ta thật sự không tìm thấy ngươi!
Chu Thái...
Không nói nhảm thêm lời nào, tám tên đại hán của Linh Kiếm Tông lại xông vào, túm lấy Chu Thái đánh cho một trận nhừ tử.
Lần này đánh hơi nặng tay.
Đợi đến khi Chu Thái khó khăn lắm mới thoát ra được thì mới phát hiện quần của mình đã bị lột sạch, giày cũng rớt mất một chiếc, ngay cả chân cũng bị đánh cho què quặt.
Lần này hắn đã học khôn, trực tiếp chạy về Tây Lương thành.
Mà tu sĩ Linh Kiếm Tông mai phục trong bóng tối thấy vậy cũng không đuổi theo.
Bọn họ không quen biết Tuyết Mạc, cũng không biết quan hệ giữa Tuyết Mạc và Huyết Ma.
Rất nhanh, một đêm ngắn ngủi đã trôi qua.
Tuyết Mạc vừa từ phòng của Tĩnh Nhã và Tĩnh Y đi ra thì gặp Chu Thái cũng vừa lúc đi ra ngoài.
Việc Chu Thái nửa đêm ở trọ tại phòng bên cạnh, Tuyết Mạc cũng đã cảm nhận được.
Tuy nhiên, tu vi Thoát Phàm cảnh tầng chín của Chu Thái lúc này khiến cho Tuyết Mạc nhíu mày.
- Tiền bối, ta...
Chưa để Chu Thái giải thích, Tuyết Mạc đã vỗ vai Chu Thái, nói với giọng đầy ẩn ý:
- Haiz! Người trẻ tuổi, vẫn nên tiết chế một chút thì hơn.
Không cần phải nói, Tuyết Mạc cho rằng Chu Thái lại phóng thích tu vi ra ngoài.
Tuy nhiên, điều mà Tuyết Mạc không biết, chính là Chu Thái đã bị người khác - phóng thích
Mà là tám tên đại hán!
Hơn nữa là ba vòng.
Nhìn bộ dạng của Chu Thái lúc này, Tuyết Mạc thật sự sợ hắn còn chưa đi đến Linh Kiếm Tông thì đã toi mạng mất.
Nhưng đây là sở thích của người khác, Tuyết Mạc cũng không tiện nói gì thêm.
- Chu đạo hữu, còn muốn đến Vân Thủy Cư nữa không?
Chu Thái không chút do dự đáp:
- Đi!
Không đi Vân Thủy Cư chẳng lẽ lại đến Linh Kiếm Tông? Chẳng phải là tự tìm đường chết sao.
Tuyết Mạc nghe vậy cũng Mạc kệ, dù sao thân thể cũng là của người ta.
Nhưng hắn không biết rằng, Chu Thái lúc này đã nóng lòng muốn thôn phệ hắn.
Huyết Ma chiếm giữ thân thể Chu Thái biết rõ, nếu tiếp tục kéo dài, cơ hội sẽ càng thêm mong manh.
- Xem ra bây giờ chỉ có thể dùng chiêu đó!
Nhìn bóng lưng Tuyết Mạc, trong mắt Chu Thái lóe lên một tia hung ác.
Tuyết Mạc không hề hay biết Chu Thái đã chuẩn bị ra tay với mình, hắn vẫn đang thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Đúng lúc này, Chu Thái đột nhiên chỉ về phía bên cạnh Tuyết Mạc hô lên:
- Có mỹ nữ!
Tuyết Mạc nghe vậy không chút đề phòng liền quay đầu lại.
Chỉ thấy trong rừng cây, một phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi đang cõng một gùi cỏ đi xuống núi.
- Cái này cũng tính?
Tuyết Mạc đầy mặt hắc tuyến.
Nhưng hắn không phát hiện ra, ngay khoảnh khắc hắn quay đầu lại, Chu Thái phía sau hắn từ giữa hai đầu lông mày bắn ra một mũi tên máu nhắm thẳng vào gáy hắn.
Đinh~.
Mũi tên máu không giống như Chu Thái tưởng tượng đâm vào đầu Tuyết Mạc, ngược lại bị bật ngược trở lại, bay thẳng về phía vai hắn.
Chu Thái...
- Cảnh báo, cảnh báo.
- Ký chủ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, xin lập tức rời khỏi đây.
- Sinh mệnh hiện tại chỉ còn... Điểm.
- Bị tập kích?!
Tuyết Mạc giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Sau đó Tuyết Mạc liền nhìn thấy trên vai Chu Thái đang cắm một mũi tên máu dài khoảng ba mươi phân.
- Chu đạo hữu, đừng sợ!
Tuyết Mạc một phát rút mũi tên máu ra.
- Đừng!~
Lời nhắc nhở của Chu Thái đã muộn, mũi tên máu vừa rút ra, máu tươi của hắn lập tức phun đầy mặt Tuyết Mạc.
- A!
Tuyết Mạc thấy vậy lập tức biết mình đã làm sai, vội vàng cắm mũi tên máu trở lại.
Chu Thái (⊙﹏⊙).
- Chu đạo hữu, đừng hoảng, lão phu lập tức giúp ngươi chữa thương!
Tuyết Mạc nói xong liền đặt một chưởng lên ngực Chu Thái, theo lượng lớn linh lực tràn vào cơ thể Chu Thái, vết thương trên vai hắn cũng lập tức khôi phục như ban đầu.
Chữa trị xong vết thương cho Chu Thái, Tuyết Mạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên Chu Thái nhìn thấy vai mình vẫn còn cắm mũi tên máu liền rơi vào trầm Mạc.
- Mẹ kiếp, sớm biết lão già này nhiều linh lực như vậy thì đã không để hắn cắm lại rồi...
- Ơ, hình như cũng không phải ta bảo hắn cắm lại mà!
Đúng lúc này, Tuyết Mạc lên tiếng.
- Chu đạo hữu, chúng ta mau chóng đến Vân Thủy Cư thôi, nơi này không an toàn.
Chu Thái nghe vậy đảo mắt nói:
- Tiền bối, kỳ thật vừa rồi ta đã nhìn thấy kẻ đánh lén chúng ta!
Ý định của hắn là đổ tội cho Linh Kiếm Tông.