Tuy nhiên hắn đã đánh giá thấp mức độ nhẫn nhịn của con rùa rụt cổ Tuyết Mạc.
- Thôi bỏ đi, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, có lẽ người ta không cố ý.
Chu Thái (⊙_⊙)...
Hít sâu một hơi, Chu Thái tạm thời nhịn xuống.
Đi được một lúc, Tuyết Mạc phát hiện ra sự khác thường của Chu Thái.
- Chu đạo hữu, cánh tay của ngươi?
Chu Thái cố gắng nặn ra một nụ cười nói:
- Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, mấy ngày là khỏi.
Tuyết Mạc nghe vậy gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Trong lòng Chu Thái lại đang chửi thầm, mũi tên máu của chính mình chẳng lẽ hắn không biết sao?
Bị loại mũi tên máu này bắn trúng, cánh tay này coi như phế, cho dù Huyết Vân Công của hắn có thể giảm tu vi chữa thương bảo mệnh nghịch thiên đến đâu cũng không chữa khỏi.
Nhưng hắn không hoảng, hắn còn có cách.
Chỉ cần thôn phệ Tuyết Mạc, thân thể này có hay không cũng không sao.
Rất nhanh Chu Thái lại nghĩ ra một cách giết chết Tuyết Mạc!
Hạ độc!
Đương nhiên, độc dược bình thường chắc chắn không được, hơn nữa tự mình hạ độc cũng không dễ dàng.
Nhưng Chu Thái biết một nơi, nơi đó quanh năm bị khí độc tự nhiên bao phủ.
Hơn nữa loại khí độc này không màu không mùi, tu sĩ rất khó phát hiện.
Tuy nhiên khoảng cách hơi xa.
Nhưng Chu Thái đã nghĩ ra cách lừa Tuyết Mạc đến đó.
Nghĩ đến đây, Chu Thái cũng không trì hoãn thời gian nữa.
- Tiền bối, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến Vân Thủy Cư thôi.
Tuyết Mạc nghe vậy ánh mắt kỳ quái nhìn Chu Thái một cái.
- Ngươi đây là...
- Haiz, trẻ tuổi chính là thân thể tốt.
…
Vân Thủy Cư, được xây dựng giữa một hồ nước phong cảnh hữu tình.
Bước vào phòng ở Vân Thủy Cư, Tuyết Mạc lại một lần nữa mở rộng tầm mắt.
Nơi đây không chỉ có cảnh đẹp như tranh vẽ, mà còn có chiếc giường nước mềm mại như nước.
Núi đẹp, nước đẹp, người cũng đẹp...
Nữ tu tiếp đón Tuyết Mạc tên là Thủy Vân Tiên Tử.
Trải qua một đêm dài trò chuyện, từ Thủy Vân Tiên Tử, Tuyết Mạc biết được một tin tức.
Hiện tại hắn thực tế đang ngày càng xa Linh Kiếm Tông, ngược lại đang không ngừng tiếp cận phạm vi thế lực của Thiên Sơn.
Tuy nhiên, Tuyết Mạc cũng không quá để ý, đến lúc đó quay đầu là được.
Tạm biệt Thủy Vân Tiên Tử, Tuyết Mạc muốn một mình đi tới Linh Kiếm Tông.
Theo hắn thấy, Chu Thái này chắc là muốn đi dạo hết tất cả các môn phái Phong Nguyệt trong phạm vi thế lực của Linh Kiếm Tông mới chịu đi làm việc.
Thỉnh thoảng đi dạo một chút thì Tuyết Mạc còn chịu được, nhưng cứ liên tục cố ý tìm kiếm loại môn phái Phong Nguyệt này thì Tuyết Mạc không thích.
- Chu đạo hữu, lão phu suy nghĩ kỹ rồi, vẫn là chuẩn bị đi Linh Kiếm Tông làm việc, hay là chúng ta tạm biệt tại đây đi?
Chu Thái vừa nghe liền vội vàng nói: - Tiền bối, đừng mà, chúng ta vẫn là cùng đi đi.
- Người xem tu vi của ta hiện tại tổn thất lớn, vạn nhất trên đường gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Tuyết Mạc nghe vậy khóe miệng giật giật.
- Tiền bối, chẳng phải người nói đi Linh Kiếm Tông là vì muốn đến Thiên Sơn sao?
- Vãn bối có một con đường, tuy rằng nguy hiểm một chút, nhưng thuận lơi~
Tuyết Mạc nghe vậy liền nghi hoặc nhìn về phía Chu Thái.
- Không phải trước đó ngươi còn nói ngàn vạn lần đừng đi Thiên Sơn sao?
Chu Thái ngượng ngùng nói: - Lúc trước đó là không quen thuộc mà~
- Tiền bối yên tâm, chỉ cần trà trộn vào Thiên Sơn, đến lúc đó ta có biện pháp ngụy trang chúng ta thành tu sĩ bản địa của Thiên Sơn...
- Ngươi không đi Linh Kiếm Tông nữa?
- Cái đó, Thiên Sơn có mấy người bạn gái cũ của ta...
Dưới sự dụ dỗ của Chu Thái, Tuyết Mạc tin tưởng.
Dù sao đến lúc đó không thành công hắn cũng không có tổn thất gì lớn.
Bước vào thế giới tu tiên nhiều năm như vậy, Tuyết Mạc tuy rằng không thích gây chuyện thị phi, nhưng hắn đối với thực lực của bản thân vẫn có một nhận thức nhất định.
Nói một cách đơn giản chính là tạm thời chưa gặp ai mạnh hơn hắn.
Nhưng Tuyết Mạc biết, thế giới tu tiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, cho nên hắn cũng không tự cao tự đại, vẫn luôn rất khiêm tốn.
Hơn nữa hắn cũng không muốn xưng bá thiên hạ, hắn chỉ muốn trường sinh bất lão, sau đó du ngoạn nhân gian.
Mấy ngày sau, Tuyết Mạc đi theo Chu Thái đến một bãi cát.
Ngửi thấy mùi vị mặn mòi trong không khí, Tuyết Mạc không khỏi nhớ lại năm đó mình mới đến Đông Châu.
- Tiền bối, vượt qua vùng biển nội địa trước mắt này, chúng ta có thể trực tiếp đến phạm vi thế lực của Thiên Sơn.
- Phía trước hai ngàn dặm có một quần đảo, tuy rằng cũng là phạm vi thế lực của Thiên Sơn, nhưng quản chế lại không nghiêm ngặt lắm.
- Nơi đó có mấy môn phái nhỏ, chúng ta chỉ cần tùy tiện gia nhập một môn phái là coi như có được chứng minh thân phận tu sĩ bản địa của Thiên Sơn rồi!
Tuyết Mạc nghe vậy cảm kích nói:
- May nhờ có Chu đạo hữu, nếu không lão phu thật sự không biết khi nào mới có thể tiến vào Thiên Sơn này.
Chu Thái vội vàng xua tay nói:
- Không có gì, chúng ta là bạn bè mà.
Tuyết Mạc mỉm cười gật đầu.
- Đúng vậy, chúng ta là bạn bè.
Một canh giờ sau, hai người đến quần đảo mà Chu Thái đã nói.
Tuy nói là một quần đảo, nhưng diện tích lại thật sự không nhỏ.
Tuyết Mạc đứng trên không trung ước chừng diện tích của mấy hòn đảo lớn đều phải có mấy triệu dặm.
Đương nhiên, ở thế giới tu tiên, đây chỉ là mấy hòn đảo nhỏ, dù sao tu sĩ cũng có thể bay.
Một ngày sau, Tuyết Mạc và Chu Thái gia nhập một môn phái nhỏ.