CHƯƠNG 102: PHÙ CHIẾU
- Bồi thường, ngươi lấy cái gì bồi thường, Linh Tiên Thảo ta bồi dưỡng mấy chục năm lại bị hai tên trộm này ăn trộm, ta phải nghiêm phạt kẻ trộm.
Không đợi tứ Bình đạo trưởng trả lời, đột nhiên một âm thanh yếu ớt nhu nhu đồng vang lên.
Chợt, một đạo bạch quang hiện lên, một em bé béo bốn năm tuổi mặc cái yếm hồng xuất hiện ở trong viện tử.
Em bé béo béo ú ú, trắng mịn non mềm, đỉnh đầu có vài miếng lá xanh, mắt to vừa đen lại tròn, miệng nhỏ nhếch lên, tay nhỏ béo chống nạnh.
Omeoi, Kawaii!
Trần Hạo thấy em bé béo, trong lòng không tự chủ toát ra một cái ý niệm như vậy.
Từ từ đã, mình đang nghĩ cái gì thế này.
Trần Hạo vội vàng ngưng thần, cười híp mắt nói:
- Cái kia, tiểu bằng hữu Sơn Linh, đồ đạc ăn thì cũng đã ăn rồi, cũng không thể nhổ ra mà?? Nếu không cậu suy nghĩ lại một chút, có gì cần chỉ cần ca có thể làm được thì ca khẳng định giúp cậu.
Em bé Sơn Linh bỉu môi, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Ta chỉ muốn Linh Tiên Thảo thôi, không có Linh Tiên Thảo, ta không thể biến hóa, người ta cũng chờ 100 năm rồi, hiện tại lại thành thế này, ô ô ô ô ô.
Nhìn em bé Sơn Linh thực sự chảy ra nước mắt, Trần Hạo nhịn không được có chút tiếc, đối với mèo mun và gà gốc càng nhìn càng ngứa mắt.
Bạn nhỏ người ta đáng yêu như thế, sai lầm này trong nháy mắt phóng đại gấp trăm lần!
- Đừng khóc, ca có biện pháp, cũng không phải chỉ có Linh Tiên Thảo mới có thể giúp nhóc biến hóa, còn có rất nhiều linh vật linh thảo hay những thứ tương tự đều có thể.
Trần Hạo vội vàng an ủi.
Em bé Sơn Linh chớp chớp ánh mắt, đột nhiên nói:
- Ngươi ngươi bồi thường sao? Ta muốn Hóa Linh Châu của quỷ bà bà.
Di? Dễ nói chuyện như vậy?
Trần Hạo trái lại ngây ngẩn cả người.
Bất quá Tứ Bình đạo trưởng lại biến sắc, mắng:
- Sơn Linh, đừng hồ đồ.
Nói xong, tứ Bình đạo trưởng nhìn Trần Hạo:
- Trần đạo hữu, quỷ bà bà này là đại năng giả quỷ tu, không chọc nổi, cậu cũng đừng đáp ứng loạn.
Vẻ mặt Trần Hạo không giải thích được:
- Tứ Bình tiền bối, quỷ bà bà là ai? Rất lợi hại phải không?
Tứ Bình đạo trưởng nghiêm túc nói:
- Đâu chỉ lợi hại, quỷ bà bà là một đại quỷ có đạo hạnh hơn 300 năm. Cơ duyên xảo hợp chiếm được một bộ pháp môn tu hành quỷ đạo, luyện thành thần thông Huyền Âm Quỷ Thân. Năm đó Hoa Hạ gặpđại kiếp nạn, quỷ bà bà liền xuất thủ, trong nháy mắt rút lấy binh hồn một đại đội bộ binh Nhật, hóa thành quỷ nô.
Hơn 300 năm đạo hạnh!
Trần Hạo cũng hít hơi lạnh.
Tuy rằng từ yêu ma lục bên trong Bạch Hạc Quan biết được, ngoại tộc tu hành nghìn năm mới thành đạo, hơn nữa so với tu sĩ nhân tộc khó khăn hơn nhiều.
Nhưng hơn 300 năm đạo hạnh, đó cũng là một tồn tại không dây vào nổi.
Quỷ vật mạnh mẽ như vậy mà mình chủ động đi trêu chọc, há không phải đưa đến cửa đợi người ta làm thị sao! Nhóc Sơn Linh nào là một tên lừa đảo a!
Tứ Bình đạo trưởng tiếp tục nói:
- Mặc dù nói quỷ bà bà đã quy ẩn đã lâu, bắt đầu tu dưỡng đạo tâm, không có như lúc mới bắt đầu tu hành hung tàn bạo ngược, bất quá tốt nhất đừng trêu chọc vào, bằng không dù cho bây giờ đạo môn đệ nhất nhân cũng không thể nào cứu được cậu.
Trần Hạo cười khan nói:
- Đúng vậy, đại quỷ hơn 300 năm đạo hạnh, vãn bối lại không ngốc, làm sao lại đi trêu chọc người ta.
Nói xong Trần Hạo bất mãn nhìn em bé Sơn Linh nói:
- Nhóc đây là đang làm khó anh, anh nói là chuyện có thể làm được.
- Hừ, vậy ông anh có thứ gì giúp tui biến hóa được.
Em bé Sơn Linh bĩu miệng, bất mãn nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo:
- ...
Ê, không đúng, mình bị thằng nhóc mập này làm cho ngốc rồi, nó chỉ muốn linh vật biến hóa, trên thực tế còn có một thứ có sức mê hoặc lớn hơn đối với tồn tại như thằng nhóc này.
Ánh mắt Trần Hạo lóe lên, mở miệng nói:
- Ca biết có rất nhiều linh vật có thể giúp nhóc biến hóa, bất quá những thứ này đều là bình thường, không đáng giá nhắc tới. Ca có một món đồ, có thể giúp nhóc trực tiếp bước trên thông thiên đại đạo, nhóc có bằng lòng hay không.
Em bé Sơn Linh hiếu kỳ nói:
- Thứ gì?
Trần Hạo khẽ mỉm cười:
- Phù Chiếu.
Cái gì!
Không đợi em bé Sơn Linh làm ra phản ứng, Tứ Bình đạo trưởng liền kinh hô một tiếng, hoảng sợ nhìn Trần Hạo nói:
- Trần đạo hữu, cậu có thể luyện chế phù?
Trần Hạo gật đầu:
- Vãn bối có truyền thừa, có phương pháp luyện chế phù, bất quá bây giờ tu vi không đủ, tạm thời không cách nào luyện chế ra được.
Hắn nói Phù Chiếu, chính là một trong 24 đạo linh phù trong Bùa Sơ Giải nhắc nhở.
Nguyên bản Trần Hạo còn không hiểu 24 đạo linh phù dùng như thế nào, thế nhưng tại bên trong Tàng Thư Các của Bạch Hạc Quan, Trần Hạo phát hiện một loại công dụng trong đó, đó chính là Phù Chiếu.
Cái gọi là phù chiếu tuy không có uy năng kinh thiên động địa nhưng lại có một năng lực rất thần kỳ, đó chính là phong linh. Dùng một câu thông tục để nói, chính là phong thần.
Đương nhiên, cái phong thần này cũng không có thần kỳ như trong thần thoại, mà là một loại hộ pháp thần linh tồn tại trong đạo môn, sau khi được phù chiếu sắc phong liền có thể tiêu trừ yêu khí quỷ khí, ngày sau tu hành so với bình thường càng thêm dễ dàng, giảm thiểu nhiều tai kiếp.
Tứ Bình đạo trưởng cũng hít hơi lạnh, khiếp sợ nhìn Trần Hạo.
Vị đạo hữu tẻ này tới cùng là được vị đại năng giả nào truyền thừa! Thậm chí ngay cả Phù Chiếu đạo môn đã thất truyền nhiều năm đều có thể mang ra?
Sau đó tứ Bình đạo trưởng phản ứng lại, biểu tình nghiêm túc nhìn Trần Hạo nói:
- Trần đạo hữu, phương pháp Phù Chiếu này tôi hi vọng cậu đừng nhắc tới cho bất kỳ người nào biết. Bằng không sợ sẽ đưa tới tai hoạ.
Trong lòng Trần Hạo ngưng trọng lại.
Đây chỉ là một đạo linh phù thôi, cũng không phải tiên phù, lại có lực cám dỗ lớn như vậy?
Bất quá nhìn biểu tình Tứ Bình đạo trưởng không giống như là nói láo, nhất thời Trần Hạo gật đầu nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối hiểu.
Ánh mắt Tứ Bình đạo trưởng lại trở nên cực nóng hẳn lên, giọng nói kích động:
- Trần đạo hữu có thiên đại cơ duyên như vậy, độc tu nhập đạo, đạo cơ thâm hậu, xem ra ta đạo môn xuống dốc mấy trăm năm, rốt cục nghênh đón thời đại chuyển mình. Tốt, thật tốt.
Em bé sơn linh lúc này mới phản ứng lại, trên khuông mặt mập mạp hiện lên một tia đỏ ửng, con mắt lóng lánh nhìn Trần Hạo nói:
- Tui muốn phù chiếu.
Trần Hạo hiện tại xem như đã hiểu uy năng của Phù Chiếu, đồ chơi này đối với ngoại tộc hoặc là linh thể mà nói, đó chính là vô thượng thần vật!
Lúc này, đến phiên Trần Hạo ngạnh khí.
Nhìn em bé sơn linh, Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Vậy ta linh sủng của ca đâu.
Em bé Sơn Linh vội vàng vung tay lên, rễ cây quấn quanh mèo mun và gà ngốc rất nhanh biến mất, từ dưới đất rút đi.
Sau đó em bé Sơn Linh chớp mắt to, vẻ mặt đáng yêu yếu ớt nói:
- Đại ca ca, đã nói bồi thường Phù Chiếu nha, không được chơi xấu.
Trần Hạo mắt trợn trắng.
Chú còn lớn hơn công cố của ca nữa, không biết xấu hổ gọi ta là đại ca ca à!
Bất quá sau khi Phù Chiếu Phong Linh, em bé Sơn Linh có thể đi theo mình, hắc hắc, đối với nhóc là chỗ tốt, với ta mà nói cũng là chỗ tốt, ngày sau lại có người trông nhà rồi.
Trong lòng đang xoắn, mèo mun và gà ngốc sau khi được thả liền vèo vèo chạy về bên cạnh Trần Hạo, hai cái đầu nhỏ dụi dụi vào chân hắn xem như cảm ơn đã cứu bọn nó.
Sắc mặt Trần Hạo trầm xuống, thờ ơ.
Tuy rằng coi như là nhân họa đắc phúc, bất quá nếu không phải là mình nghĩ tới Phù Chiếu chỉ sợ chuyện này cũng giải quyết dễ dàng như vậy.
Hai con hàng này nhất định không thể dễ dàng bỏ qua cho chúng nó như thế, phải nghiêm phạt, miễn cho sau này mang đến cho ca phiền toái càng lớn.
Lúc này Trần Hạo im lặng không lên tiếng tìm một sợi dây, đem đùi mèo mun và gà ngốc trói lại.
Mèo mun và gà ngốc lúc đầu không hiểu cái mô tê gì, bất quá rất nhanh hai con hàng đều trợn tròn mắt.
Trần Hạo sau khi trói mèo mun và gà ngốc lại liền trực tiếp máng lên một cái sào ở trong sân, cứ treo như vậy.
Nhìn xem mèo mùn và gà ngốc muốn giãy dụa, Trần Hạo hung tợn nói:
- Đây là hình phạt cho rắc rối mà hai đứa bây gây ra, tụi bây mà phản khán thì lão tử không thèm tụi bây nữa.
Mèo mun:
- ...
Gà ngốc:
- ...
Minh Lâm - Lục Đạo