CHƯƠNG 103: NHÓC BÉO DÂY DƯA, RỜI KHỎI
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Hạo sáng sớm liền tỉnh dậy, không phải là bị mèo mun và gà trống đánh thức, là bị em bé Sơn Linh đánh thức.
Từ chiều hôm qua sau khi Trần Hạo nói Phù Chiếu, thằng nhóc béo này liền không rời khỏi hắn nữa bước, dù cho Trần Hạo núp ở thư các đọc sách, cục thịt nhỏ này đều chóng cằm dùng ánh mắt chớp chớp nhìn hắn, cho dù là ban đêm cũng kè kè đi theo không thôi.
Loại nịnh bợ tinh thần này làm cho Trần Hạo rất có chút cảm khái.
Cái sự tình não cá vàng như dùng kẹo dụ dỗ tiểu cô nương, hắn vẫn cho là là hư cấu vờ lờ, hiện tại Trần Hạo không thể không thừa nhận, không có chuyện làm không được, chỉ có chuyện nghĩ không ra.
Mở mắt nhìn thấy cục thịt ú na ú nần nằm bên cạnh, hái tay nhỏ béo chống cằm, không ngừng dùng biểu tình đáng yêu công kích tinh thần của hắn, Trần Hạo bất đắc dĩ nói:
- Ca đã nói với nhóc một trăm lần rồi, hiện tại ca chưa luyện chế được Phù Chiếu, nhóc không cần phải đi theo anh.
Em bé Sơn Linh híp đôi mắt to lớn lại, vui vẻ nói:
- Em chỉ muốn nhìn anh.
Trần Hạo:
- ...
Lão tử cũng không phải Phù Chiếu, nhìn chằm chằm ca làm cái beep gì?
Trong lòng không nói gì, Trần Hạo lười lý tới, trực tiếp bò dậy.
Ra cánh cửa, sắc trời vẫn chỉ là hơi sáng, sơn dã một mảnh mát lạnh, hô hấp một hơi liền cảm thấy tinh thần tỉnh táo lại không ít.
Đi nhìn bên trái một chút, mèo mun và gà ngốc còn treo ở trên cái giá, vẫn không nhúc nhích, chỉ có bộ lông trong gió nhẹ run rẩy, thoạt nhìn hơi thê lương.
Trong lòng không đành, Trần Hạo thầm suy nghĩ, nghiêm phạt như vậy có phải đủ rồi hay không, bị treo gần nửa ngày thêm một đêm, là một người còn chịu không nổi, càng chưa nói tiểu động vật, đừng thực sự treo đến xảy ra vấn đề.
Đang định đi qua nhìn hai yêu sủng một chút, đột nhiên một cái rễ cây trước một bước vụt bay đi, ba một tiếng quất vào trên người mèo mun và gà ngốc.
Meo meo ô!
Khanh khách!
Trong nháy mắt, mèo mun và gà ngốc nổi khùng, hung ác nhe răng trợn mắt, căng cánh ra. Thấy thế nào đều không giống như là bị treo đến xảy ra vấn đề.
Trần Hạo trợn mắt hốc mồm.
Hai con hàng ghê tởm này lại còn đang ngủ! Thiếu chút nữa thành công lừa cảm tình của ca rồi!
Quay đầu xem nhóc béo đang ở hé miệng cười trộm, vẻ mặt ta sớm đã nhìn thấu.
- Meo meo ô!
Mèo mun bị quất tỉnh phát hiện Trần Hạo, vội vàng làm bộ đáng thương kêu to, mắt to toát ra vẻ tui đã biết sai rồi, chủ nhân cầu buông tha.
Gà trống cũng liền trở nên thành thật, lạc lạc lạc ai gọi, thoạt nhìn hữu khí vô lực.
Trần Hạo nhìn vừa bực mình vừa buồn cười.
Hai đứa bây treo đều có thể ngủ, hiện tại cho giả vờ thương cảm cho ca xem?
Không có cửa đâu! Cho lão tử tiếp tục treo, khi nào lão tử hài lòng mới thả các ngươi xuống.
Trần Hạo hừ một tiếng, cất bước liền đi ra ngoài.
Mèo mun và gà ngốc há hốc mồm.
Không phải chứ, chủ nhân động ác như vậy, tụi tui đều biết sai rồi mà.
- Hì hì, đáng đời.
Em bé Sơn Linh thè lưỡi, vui mừng đuổi theo.
Mèo mun và gà ngốc nhất thời lại trở nên nghiến răng nghiến lợi.
Thằng mập chết tiệc, không phải chỉ ăn của chú một chút đồ thôi à, lại còn tính toán chi li như vậy? Thực sự là bụng dạ hẹp hòi, một chút rộng lượng cũng không có.
Bất quá nhìn em bé Sơn Linh đi cùng một chỗ với Trần Hạo, nhãn thần mèo mun trở nên ngưng trọng.
Tình huống không ổn.
Thằng mập nhỏ kia ra vẻ đáng yêu không kém gì bổn miêu, hiện tại bản meo meo lại để làm cho chủ nhân tức giận, chẳng lẽ để cho thằng mập nhỏ kia tranh thủ cơ hội tranh sủng với bổn miêu sao?? Điều này không thể được, chủ nhân ngu xuẩn là của mình, người nào cũng không thể đoạt.
- Meo meo ô!
Mèo mun quay đầu nhìn về phía gà ngốc.
Khanh khách!
Gà trống đáp lại, hai con hàng bắt đầu nói to nói nhỏ, dường như đang thương lượng cái gì.
Tại trong viện tử, Trần Hạo bắt đầu tu luyện Thiên Cương Bộ.
Theo mỗi ngày không ngừng kiên trì tu hành, đối với Thiên Cương Bộ, Trần Hạo lĩnh ngộ càng ngày càng nhiều, biến hóa cũng càng ngày càng phong khinh vân đạm, tùy tâm sở dục.
Đặc biệt đối với pháp môn bay lên cũng có cơ sở nhất định, hiện tại không nói Thủy Thượng Phiêu, chí ít Thảo Thượng Phi có thể bay vút xa hơn mười thước.
Loại cảm giác tiến bộ không ngừng này cũng là động lực kích thích Trần Hạo nỗ lực tu luyện.
Tu luyện một phen, trời sáng choang, sau đó Tứ Bình đạo trưởng liền bưng bữa sáng đến.
Cũng cũng không phải bánh quẩy sữa đậu nành phàm tục, mà là cháo trắng, dưa muối, còn có mấy cái bánh nướng.
Đây là dược liệu Bạch Hạc Quan truyền thừa, mùi vị thượng cấp, tuy rằng so ra kém Cổ Đạo Toàn tinh xảo thần hiệu, thế nhưng đối với thân thể cũng có sự bổ dưỡng nhất định.
Ăn mỹ thực, nghe Tứ Bình đạo trưởng kể chuyện lý thú tu hành giới chính là một sự hưởng thụ to lớn.
Dùng qua bữa sáng, Trần Hạo liền mở miệng nói:
- Tứ Bình tiền bối, quấy rầy nhiều ngày, cũng nhận được không ít giáo huấn, vãn bối cảm thấy mỹ mãn, chuẩn bị hôm nay liền xuất phát đi hành đạo tu hành.
Động tác Tứ Bình đạo trưởng hơi dừng lại, chợt gật đầu nói:
- Cũng tốt, tâm động thì hành động, thế hệ tu sĩ chúng ta phải không bị câu thúc, tùy tâm sở dục. Cậu đã có dự định, tôi cũng không khuyên cậu, nếu như tu hành thành công thì lão đạo tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng cho cậu.
Trong lòng Trần Hạo ấm áp.
Tứ Bình đạo trưởng tuy rằng mới quen không lâu, thế nhưng lại giúp đỡ cho hắn rất nhiều, không kém hơn một lão sư chân chính là bao.
Cao nhân đạo môn đức nghệ song hành, ý chí rộng rãi như vậy làm cho hắn đối với đạo môn sinh ra cảm giác thân cận không gì sánh được.
- Tiền bối yên tâm đi, vãn bối tất nhiên không phụ kỳ vọng của tiền bối.
Trần Hạo trịnh trọng đáp lại.
Sau đó Tứ Bình đạo trưởng cũng vì Trần Hạo chuẩn bị lễ vật, phần nhiều là thuốc trị thương.
Dù sao lúc hành đạo sẽ gặp phải chút sứt mẻ va chạm chạm, cho dù chính bản thân không cần, cũng có thể cho người khác, đây cũng là vật chuẩn bị cho tu sĩ đạo môn hành đạo.
Trần Hạo không có sư môn tương trợ, hắn liền vì Trần Hạo chuẩn bị một phần, cũng coi như có thể đề phòng hờ trước.
Trần Hạo đối với hảo ý Tứ Bình đạo trưởng vui vẻ tiếp nhận, chỉ đem ân tình cất ở trong lòng.
Chuẩn bị thỏa đáng, Trần Hạo cũng thả mèo mun và gà ngốc xuống.
Tuy rằng treo nửa ngày một đêm đối với hai linh sủng đã có tu vi mà nói không tính là cái gì, bất quá coi như là chèn ép thành công dã tính làm theo ý mình ccủa húng nó, đàng hoàng hơn rất nhiều.
Chỉ bất quá hai con hàng chặt chẽ chiếm đoạt trên dưới Trần Hạo, đem em bé Sơn Linh đẩy ra ngoài, còn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nhóc mập.
Đánh thì đánh, thế nhưng muốn tranh sủng à, không có cửa đâu.
Em bé Sơn Linh rất không vui, nó cũng muốn đi cùng Trần Hạo.
Bất quá bị Tứ Bình đạo trưởng cự tuyệt, em bé Sơn Linh ủy khuất thiếu chút nữa lại rơi lệ, bất quá nó không có phản kháng.
Bởi vì em bé Sơn Linh được Bạch Hạc Quan che chở, là tiền bối Bạch Hạc Quan từ trong thâm sơn cứu ra, dàn xếp tại trong núi Khiên Ngưu, bằng không Khiên Ngưu Sơn nhỏ bé làm sao có thể xuất hiện loại tồn tại như Sơn Linh?
Được Bạch Hạc Quan chiếu cố, em bé Sơn Linh mặc dù bây giờ không kém bao nhiêu so với Tứ Bình đạo trưởng, nhưng nó cũng rất tôn kính, lời lẽ Tứ Bình đạo trưởng nghiêm khắc cự tuyệt, nó cũng không dám càn rỡ.
Nhìn Trần Hạo lái xe rời đi, trong mắt Tứ Bình đạo trưởng có chút thổn thức.
Đối với đạo môn tân tú Trần Hạo, hắn thật rất thích, chỉ tiếc Trần Hạo đã có truyền thừa của mình, đồng thời so với Bạch Hạc Quan còn tốt hơn nhiều, có tiền đồ hơn.
Ngẫm lại đệ tử của mình Ngũ Nguyên, trong lòng Tứ Bình đạo trưởng bất đắc dĩ, nếu mà hắn được phân nửa như Trần Hạo, không, cho dù là một phần mười cầu đạo chi tâm của Trần Hạo thì mình đã thắp nhang tạ ơn rồi.
Nhìn đôi mắt em bé Sơn Linh trông mong nhìn bóng xe khuất dần, Tứ Bình đạo trưởng ôn nhu nói:
- Được rồi, Trần đạo hữu hành đạo cũng là vì tự thân tu hành, đợi hắn tu hành thành công, Phù Chiếu đáp ứng ngươi không thiếu được, ngươi cứ thành thật chờ xem.
Em bé Sơn Linh hoàn hồn, buồn bực nhìn thoáng qua Tứ Bình đạo trưởng, quay người lại, biến mất.
Minh Lâm - Lục Đạo