CHƯƠNG 106: TÀ ĐỒNG
Căn biệt thự của ông chủ Dương không phải ở trong huyện mà là ở ngoại ô của huyện, căn biệt thự chiếm cứ cả một mảnh đất to, trong biệt thự còn có xây dựng khu vườn nhỏ như ở nước ngoài.
Xung quanh biệt thự mấy trăm mét không có căn nhà nào khác, thoạt nhìn lẻ loi cô quạnh, vừa nhìn là thấy được.
Trần Hạo đậu xe ở ven đường, tỉ mỉ quan sát.
Dưới Âm Dương Nhãn, hắn thấy được trên bầu trời biệt thự bao phủ âm sát tà khí.
Âm sát còn chỉ là thứ phụ, chủ yếu là tà khí, dù cho nhìn xa xa, Trần Hạo đều cảm giác có một loại hàn ý khuếch tán trong cơ thể, làm người ta rợn cả tóc gáy.
Điều này làm cho Trần Hạo tấm tắc lấy làm kỳ.
Phong thủy của căn biệt thự này tuy không phải quá tốt, nhưng bốn bề thông thấu, không che không cản, không phải là địa phương quỷ dị gì, căn bản không có khả năng hình thành loại tà khí này.
Nếu như không phải vấn đề phong thủy vây chỉ còn kiện pháp khí kia là đáng nghi nhất.
Điều này làm cho Trần Hạo có chút hứng thú.
Pháp khí hắn khai quang đều là quang minh chính đại, thủ thiện trừ tà. Hắn vẫn chưa từng thấy qua loại tà khí như thế này.
Đang nhìn nhìn, đột nhiên mèo mun gọi một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía biệt thự.
Ngay cả gà ngốc đều giương đầu lên, đôi mắt nhỏ bé lóng lánh.
Trần Hạo liếc mắt một cái, cười nói:
- Hai đứa cũng cảm giác không được bình thường sao? Cùng ca vào xem một chút đi.
Xuống xe, Trần Hạo từ trong bao đỏ lấy kiếm gỗ đào ra, mang theo hai nhóc đi về hướng biệt thự.
Mới vừa đi tới cửa biệt thự, đột nhiên mèo mun lần nữa gầm nhẹ một tiếng, đồng thời đè thấp thân thể, bộ dáng tùy thời chuẩn bị tấn công.
Trần Hạo dừng bước chân lại, quay đầu nhìn lại liền thấy một người phụ nữ mặc áo ngủ đứng ở trên ban công lầu hai căn biệt thự, cô ta đang yên lặng nhìn sang bên này.
Sắc trời lúc này đã lờ mờ tối, khuông mặt cô gái kia hoàn toàn bị tóc đen che phủ, nhìn rất mơ hồ.
Trần Hạo lúc nhìn thấy cũng ngưng trọng, đang định tỉ mỉ quan sát thì cô gái kia đột nhiên biến mất.
- Thú vị, đây là đang cảnh cáo mình sao?
Khóe miệng Trần Hạo hơi nhếch lên, biểu tình bình tĩnh.
Dù là lệ quỷ thì sao, có thể hung hơn yêu hồn à? Hai đại hộ pháp của ca đây ngay cả yêu hồn còn mần ăn, tốt nhất ngoan ngoãn hợp tác, bằng không vậy thì đánh ăn xong lại hợp tác.
Vui mừng không sợ, Trần Hạo chầm chậm tiếp tục đi hướng biệt thự.
Cửa vào căn biệt thự khá lớn được mở tang hoang, mặt đất hỗn độn một mảnh, hiển nhiên lâu rồi không có ai đến dọn dẹp.
Trần Hạo tiến vào, chỉ là trong nháy mắt da lông liền cảm nhận một cơn lạnh tập kích.
Vùng xung quanh lông mày cau lại, hạt châu trên cổ tay Trần Hạo toả ra quang mang ấm áp, xua tan âm lãnh.
Meo meo ô ~
Mèo mun dường như phát hiện cái gì, hướng về phía phương hướng biệt thự gọi một tiếng.
Trần Hạo theo tiếng nhìn lại, thấy một thân ảnh nhỏ lóe lên rồi biến mất.
Hả.
Trần Hạo sửng sốt.
Lại còn có tên tiểu quỷ? Chẳng lẽ là là đứa con trong bụng nữ quỷ?
Không đúng, cái thai kia mới có bốn tháng, sợ là hình người còn chưa thành, làm sao có thể lớn như vậy?
Trong lòng Trần Hạo nghi hoặc, vội vàng tăng nhanh cước bộ, trực tiếp tiến vào biệt thự.
Biệt thự rất lớn, sau khi bước vào cửa chính là đại sảnh, các loại vật phẩm trang trí thời thượng, bố trí xa hoa không gì sánh được.
Âm Dương Nhãn chuyển động, sau một khắc, ánh mắt Trần Hạo dừng lại, nhìn về phía hướng thang lầu.
Ở một góc cầu thang có một cái đầu nhô ra.
Đầu này là một đứa con nít, lấp lấp ló ló, thật giống như đang sợ hãi bất an lại tràn đầy tò mò rình coi Trần Hạo.
Thằng bé này, một thân của nó đều là tà khí!
Mèo mun và gà ngốc thấy lập tức muốn bạo phát, bất quá Trần Hạo ngăn hai con hàng lại, sau đó mặt nở nụ cười đi tới.
Đứa bé kia không những không sợ mà còn chủ động đi ra.
Nhìn thấy toàn cảnh, Trần Hạo phát hiện đứa bé này thoạt nhìn chỉ chừng ba bốn tuổi, dáng dấp tuấn tú, ăn mặc quần yếm, vẻ mặt hồn nhiên, nhưng đôi mắt của nó loại hoàn toàn là một màu đen quỷ dị.
Chờ sau khi Trần Hạo đến gần rồi, đứa bé đột nhiên mở miệng, giọng nói trong vắt:
- Người là ba ba sao?
Trần Hạo cười nói:
- Anh không phải là ba ba, anh là ca ca.
Đứa bé dường như có chút thất vọng,
Chợt mong đợi hỏi:
- Ca ca biết ba ba em ở nơi nào không? Em muốn ba ba.
Trần Hạo đạo:
- Anh bạn nhỏ à, anh không biết em thì anh làm sao biết ba em đang ở nơi nào, em nói cho anh biết em là ai trước có được hay không?
Đứa bé khiếp khiếp nói:
- Em tên là Tiểu Mông, ca ca, anh là ba ba em có được hay không?
Nói xong, tiểu hài tử đột nhiên đi về hướng Trần Hạo, dường như muốn ôm một cái.
Chân mày Trần Hạo cau lại, tựa cười như không phải cười nói:
- Muốn làm con anh, vậy phải nhận một lệ vật của anh trước. Đến, truyền thống người Hoa Hạ chúng ta, phụ tử có thân hay không là phải nhìn vào mông đít.
Nói xong Trần Hạo đột nhiên xuất thủ, bắt đứa bé kia trực tiếp đặt lên trên đùi, vung lên tay trái, nhắm ngay mông đít tiểu hài tử liền hung hăng đánh xuống.
Tay trái Trần Hạo lúc nâng lên, trong lòng bàn tay liền hiện lên một cổ khí tức cương liệt, một cái tát đánh xuống phát sinh một tiếng ba thật lớn, thật giống như tiếng sấm.
Đứa bé hoàn toàn không có phản ứng kịp, chờ bàn tay rơi vào trên mông, mặt nó trong nháy mắt vặn vẹo, trong miệng phát sinh một tiếng kêu bén nhọn.
Sau một khắc, thân ảnh đứa bé tan biến vô hình.
Ánh mắt Trần Hạo chớp động, vẻ mặt kinh ngạc!
Cư nhiên biến mất, dưới Chưởng Tâm Lôi lại còn có thể chạy mất?
Thằng nhóc ngưng tụ từ tà khí này rất quỷ dị à!
Đang nghĩ ngợi, sắc mặt Trần Hạo khẽ động, xoay người nhìn về phía cầu thang.
Ở trên cầu thang, nữ quỷ tóc dài che mặt lại xuất hiện, tay phải dắt đứa bé khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy oán hận mới vừa bị mình đánh mông kia.
Trần Hạo sửa sang quần áo lại, lộ ra một nụ cười, đang muốn mở miệng nói chuyện đột nhiên biểu tình cứng đờ.
Không phải chứ, lại không thấy đâu rồi.
Em gái cô, có thể cho ca cơ hội nói chuyện hay không? Anh em cũng không phải đến thu ngươi.
Mặt lộ vẻ bất mãn, Trần Hạo lúc này cất cao giọng nói:
- Trịnh tiểu thư, không nên hiểu lầm, tôi không phải là Dương Kỳ mời tới để đối phó cô, tôi chỉ là trùng hợp đi ngang qua nghe nói chuyện của cô, cho nên đặc biệt đến tương trợ, giúp cô báo thù.
Thanh âm truyền ra nhưng không có ai đáp lại.
Trần Hạo mày nhăn lại.
Xem ra là thật không có thể hảo hảo trao đổi, vậy cũng chỉ có thể vận dụng thủ đoạn cường ngạnh.
Ánh mắt Trần Hạo tìm kiếm âm sát tà khí lưu động, sau đó phong tỏa lầu hai, trực tiếp cất bước đi tới.
Lên lầu hai, Trần Hạo liền phát hiện ở trên còn có một phòng tiếp khách nhỏ.
Đang muốn đi vào, tiểu quỷ tà khí lại xuất hiện, đứng ở cửa phòng khách, hung ác nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Trần Hạo nhếch miệng cười, giương lên tay trái, báo cho biết một cái.
Tiểu quỷ tà khí quả nhiên chấn kinh, lui về phía sau một bước.
Bất quá rất nhanh, tiểu quỷ tà khí đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó một màn quỷ dị xuất hiện, từng tiểu quỷ giống nhau như đúc với tiểu quỷ tà khí từ trong phòng khách vọt ra, rất nhiều, khoảng chừng mấy chục.
Trần Hạo lại càng hoảng sợ.
Voãi beep, người nào trâu bò như vậy, có thể sinh hơn mười bào thai? Đậu má yêu cầu bụng rộng bao nhiêu mới có thể chứa đủ a?
Mắt thấy một đám tiểu quỷ đang đến gần, Trần Hạo không do dự nữa, đem vải đỏ hất ra, rút kiếm gỗ đào ra.
Ông!
Cảm thụ được khắp nơi đều là tà khí, kiếm gỗ đào ông minh run rẩy, thật giống như một thanh bảo kiếm đói khát đang mong đợi máu tươi.
Linh khí nơi tay, Trần Hạo hào tình vạn trượng, không nói hai lời, cầm kiếm gỗ đào trong tay xuất một chiều Hoành Tảo Thiên Quân về đám tiểu quỷ.
Một đạo quang mang đỏ đậm vẽ thành hình cung, mấy tên tiểu quỷ tà khi dẫn đầu bị chém biến thành tà khí tán đi.
Thấy thế, trong đầu Trần Hạo chợt hiện lên một tin tức, nhất thời bừng tỉnh.
Tà đồng Thái Lan, ác oán tà linh, có thể sử dụng tà khí, biến ảo hình thể, chủ thể không chết, tà đồng bất diệt.
MinhLâm - Lục Đạo