CHƯƠNG 105: NỮ QUỶ KỲ LẠ
Ông chủ Dương! Đó không phải là chỗ nữ quỷ hung tàn kia sao!
Sắc mặt người đàn ông trung niên hơi thay đổi, nhìn trái nhìn phải một lúc sau đó mới nói:
- Vị... đại sư này, cậu không muốn sống nữa sao, nhà của ông chủ Dương có một con nữ quỷ rất hung ác, nửa tháng này đã có ba cao nhân mời từ vùng khác về bị nữ quỷ hại chết, cậu không sợ à?
Trần Hạo cười nói:
- Sợ cái gì, tôi cũng đâu có nói đến giúp ông chủ Dương kia thu phục nữ quỷ, tôi chỉ hiếu kỳ muốn hỏi một chút tình huống mà thôi.
Sắc mặt người đàn ông trung niên hòa hoãn một chút, lúc này mới thở dài nói:
- Nhưng nói đi phải nói lại, ông chủ Dương này cũng không phải hạng người lương thiện gì, chỉ là do tự làm tự chịu.
Sau đó, ông ta liền đem tình huống nữ quỷ nói một lần cho Trần Hạo.
Thật đúng là làm cho Trần Hạo kinh ngạc.
Nữ quỷ này lại là em vợ của ông chủ Dương!
Nói đên ông chủ Dương tên thật là Dương Kỳ, vốn là người lăn lộn trong xã hội ở huyện Quả Tử, dựa vào tính cách hung ác, tập hợp mấy người lại rồi suốt ngày ở ngoài đường diễu võ giương oai, khắp nơi lừa bịp hại người, đồn công an cũng không biết đã vào mấy lần.
Thế nhưng về sau huyện Quả Tử thăm dò ra một mỏ khoáng hi hữu, tuy rằng sản lượng không lớn nhưng giá trị lại xa xỉ. Dương Kỳ không biết dựa vào bản lĩnh gì chiếm đoạt thành công một khối thổ địa này, sau đó từ từ quật khởi, không tới mấy năm đã thành kẻ có tiền, ở khu nhà cao cấp, còn cưới một lão bà xinh đẹp như hoa.
Nếu như là như vậy cũng thôi đi, bất quá chỉ là một tên ác bá thổ hào bình thường mà thôi.
Thế nhưng ý nghĩ của loại người ngày khác với người bình thường, tâm tư khó dò. Hai tháng trước, em vợ Dương Kỳ đến chơi, không biết làm thế nào lại bị Dương Kỳ nhung nhớ, thừa dịp lão bà không ở nhà muốn chiếm đoạt luôn cả em vợ.
Vợ của Dương Kỳ cũng không phải người tốt lành gì, ngại bần yêu phú, tính tình ngang ngược. Thế nhưng em gái của cô ta lại là một người thành thật, đối mặt loại sự tình này tự nhiên sẽ không đáp ứng, kết quả trong lúc hoảng loạn chống cự từ lầu hai rớt xuống.
Lúc đó em vợ của Dương Kỳ đã mang thai bốn tháng, kết quả lần này hài tử không còn, em vợ Dương Kỳ cũng bị ngã đập đầu xuống đất, bản thân bị trọng thương, không thể cứu lại.
Tuy rằng nhà chồng của em vợ Dương Kỳ náo loạn một trận, thế nhưng nhà mẹ đẻ vợ Dương Kỳ không muốn mất đi phú quý, cuối cùng lén giải quyết, cái chết của cô gái xấu số cũng bị giám định thành trượt chân té lầu, không giải quyết được gì, bị người ở huyện Quả Tử âm thầm mắng nhiếc là thứ hèn mọn.
Làm chuyện đuối lý, Dương Kỳ tự nhiên chột dạ, hắn không muốn phải rời khỏi ngôi biệt thự mà hắn đã bỏ rất nhiều tiền vào, cho nên hắn đã mời cao nhân đến để bày cách, còn không biết từ đâu lấy được một khối pháp khí trấn trạch.
Nhưng sau khi thỉnh pháp khí về thì chuyện lạ bắt đầu xảy ra.
Trong ngôi biệt thự mỗi đêm đều có tiếng khóc như có như không, vợ chồng Dương Kỳ mỗi đêm đều nằm mơ thấy ác mộng, mơ tới khuông mặt oán hận của người em gái kia chất vấn bọn họ.
Thậm chí vào một buổi tối nọ, Dương Kỳ từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, phát hiện trên giường có một đứa trẻ con máu thịt mơ hồ đang nắm đấy.
Nhìn thấy một màn này, Dương Kỳ sợ đến mức muốn hồn phi phách tán, suốt đêm chuyển ra khỏi biệt thự, sau đó liền bắt đầu mời cao nhân từ nơi khác đến giải quyết vấn đề quỷ dị trong căn biệt thự này.
Thế nhưng là liên tục mời ba vị cao nhân đều không có biện pháp, vào ngày thứ hai đến xem thì ba tên cao nhân kia đều giống như bị hút cạn vậy, tất cả đều biến thành thây khô.
Tuy rằng chuyện này bị Dương Kỳ dùng thủ đoạn ép xuống, thế nhưng không có tường nào gió không lọt qua được, toàn bộ huyện Quả Tử cơ bản không ai không biết, chỉ là sợ sự hung ác độc địa của Dương Kỳ nên chỉ dám ở sau lưng nghị luận, âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Nghe đến mấy việc này, Trần Hạo nhăn mày lại.
Theo lý thuyết, người vừa mới chết không thể có được thần thông lớn như thế, đừng nói đến việc hút người thành thây khô, dù cho dọa người đều làm không được. Bằng không Liễu Nguyệt Nga làm sao phải đợi đến khi mình đến giúp cô ấy. Nếu có năng lực như thế thì cô đã tự mình giết Vương Hổ rồi.
Trong này có vấn đề.
- Đại sư, không phải là tôi nói nhiều chứ nữ quỷ này quá hung tàn, có một lần tôi đi ngang qua biệt thự kia, cô ta chỉ là ở từ đằng xa liếc mắt nhìn tôi một cái liền làm tôi cảm thấy như muốn chết thêm một lân nữa, không dễ chọc vào đâu.
Chu Phú Quý lần nữa khuyên một câu.
Trần Hạo cười nói:
- Lão ca yên tâm, nữ quỷ này cũng là một người đáng thương, tôi làm sao có thể đi thu phục cô ấy, à không nói đến cô ta nữa, lão ca anh chuẩn bị cùng em đến nhà chị dâu đi, em đem chuyện của anh nói cho chị dâu, cho anh chính miệng nói chuyện cùng chị dâu và con anh, anh yêu tâm đi, em không quan tâm đến một chút đồ này của anh đâu.
Chu Phú Quý đại hỉ, cảm tạ liên tục.
Sau đó Trần Hạo mang theo Chu Phú Quý lên xe.
Nhìn thấy xe này, trong lòng Chu Phú Quý buông lỏng không ít, dù sao người có thể lái được chiếc xe mấy chục vạn, khẳng định tiền bac không ít, sẽ không thèm để ý đến một chút đồ vật giá trị không cao mà mình cất giấu.
Sau khi lên xe, Chu Phú Quý nhịn không được đem chuyện của mình nói một phần.
Hắn là người bản địa huyện Quả Tử, hai vợ chồng từ nhỏ đã chơi chung với nhau, lớn lên yêu nhau rồi kết hôn, cảm tình rất ổn. Trong nhà mở một cái cửa hàng bán quần áo trẻ con, khi hắn còn sống thì việc buôn bán trong nhà đều thuận lợi, tuy không đại phú đại quý nhưng cũng không lo cái ăn cái mặt.
Cuộc đời Chu Phú Quý không có yêu thích gì đặc biệc khác, duy chỉ có có hai loại, hút thuốc và câu cá, nhất là thích nhất đi câu cá đêm.
Một buổi tối vào hai năm trước, Chu Phú Quý giống như thường ngày đến dưới cái sông dưới cây cầu vòm này câu cá, thế nhưng không cẩn thận té xuống trong nước, trong lúc bị chìm bị cỏ quấn lấy, lúc đó xung quanh không có một bóng người nên không ai cứu được, Chu Phú Quý liền gặp bi kịch rồi.
Hắn đột nhiên tử vong, cái tin tức này đối với gia đình hắn tựa như sét đánh giữa trời quang, dù sao cái cửa hàng thời trang trong nhà đều do Chu Phú Quý quản lý, cô vợ cũng chỉ là hỗ trợ bán, đối với giá thị trường hoàn toàn không biết.
Cho nên chỉ kiên trì hơn nửa năm thì cái cửa hàng này đành phải đóng cửa, người vợ đành phải đi tìm một công việc khác để nuôi sống gia đình. Dù sao trong nhà còn có một đứa con trai mười mấy tuổi đang đang đi học. Mà người vợ kia sau khi hắn chết cũng không có ý định tiến thêm bước nữa, một mình nuôi con.
Năm nay con trai phải thi tốt nghiệp trung học, bởi vì thành tích không tồi nên có cơ hội rất lớn để thi vào một trường đại học tốt, thế nhưng Chu gia lại không còn nữa từ trước, tiền gởi ngân hàng không còn nhiều lắm, thấy vợ mỗi ngày vẻ mặt buồn thiu thì hắn mắt nhìn lòng đau, nhưng không thể giao lưu nên không có cách nào để giúp vợ.
Nghe Chu Phú Quý nói chuyện nhà của mình, Trần Hạo hiểu được dụng ý trong đó.
Ông anh quỷ chết đuối này đang cầu đồng tình, tránh cho mình nổi lòng tham chiếm đoạt một chút tiền tích góp của hắn, không hổ là một người làm ăn, rất biết ăn nói.
Trần Hạo cũng không im lặng không nói, mang theo Chu Phú Quý đi tới nhà hắn.
Toàn bộ quá trình gặp mặt không có bất kỳ khúc chiết, bởi vì trong tay Trần Hạo còn có một hai giọt nước mắt trâu già lúc trước mua, đồ chơi này chất lượng rất bảo đảm kỳ, đến bây giờ còn có thể dùng.
Trần Hạo lau mắt cho vợ Chu Phú Quý, sau đó dĩ nhiên chính là một màn người quỷ tình thâm.
Hơn mười phút sau, tiếng Ding thông báo nhiệm vụ hoàn thành vang lên, Chu Phú Quý hài lòng đi đầu thai.
Không có tiếp tục quấy rầy bà Chu vừa vui sướng vừa thống khổ, Trần Hạo lặng yên rời đi.
Ngồi trên xe, Trần Hạo không có khởi động mà là yên lặng suy tư.
Một lát sau, Trần Hạo nhìn về phía mèo mun và gà ngốc, hỏi:
- Tụi bây thấy có nên đến đó xem một chút hay không?
Mèo mun:
- ...
Gà ngốc:
- ...
Trần Hạo:
- Không nói lời nào đó chính là thầm chấp nhận, xem ra tụi bây cũng tò mò giống ca, liền quyết định như vậy đi, dù sao cũng là một người đáng thương, nếu là có thể kích phát nhiệm vụ thì ca sẽ giúp.
Mèo mun: Mắt trợn trắng.
Gà ngốc: Cánh che đầu.
Minh Lâm - Lục Đạo