CHƯƠNG 113: THI QUỶ
- Nói đi, chết như thế nào?
Trần Hạo chấp hai tay ra sau lưng, mỉm cười hỏi.
Hai tên quỷ ngoại quốc nhìn lẫn nhau một cái, đang muốn mở miệng.
Trần Hạo liền ngắt lời nói:
- Tuyệt đối đừng gạt tôi, phải biết tôi là khu ma sư, có thể thông linh, nếu như câu trả lời của mấy người không làm tôi hài lòng, tôi liền khống chế linh hồn của mấy người, tra xét trí nhớ, đem mấy người biến thành quỷ ngớ ngẩn.
Trần Hạo nói rất tùy ý. Nhưng hai tên quỷ ngoại quốc nghe vào trong tai lại nhịn không được sợ run cả người.
Lúc trước khi chết bọn họ không sợ trời không sợ đất.
Nhưng sau khi chết rồi hai người mới biết được trên thế giới này có quỷ, mà Trần Hạo xuất hiện cũng làm cho bọn họ khẳng định khu ma sư trong truyền thuyết thật sự tồn tại.
Lúc còn bé bọn họ không ít lần được nghe kể về những thứ bí ẩn của khu ma sư Hoa Hạ, cái thứ pháp thuật tra xét ký ức này hình như chỉ có ác ma mới làm mà thôi.
Tên khu ma sư trước mắt này không phải là người tốt rồi!
Người trung niên da trắng vội vàng nói:
- Pháp sư đại nhân, chúng tôi sẽ không giấu diếm nữa, chúng tôi sẽ nói ra tất cả những gì mình biết.
Trần Hạo hé miệng cười:
- Vậy bắt đầu nói đi.
Người trung niên da trắng lúc này mới dùng giọng tiếng Hoa sứt sẹo nói, hắn nói ra lai lịch và nguyên nhân cái chết của bọn họ.
Ba người ngoại quốc này lần lượt tên là Andrew, Prous, Jack. Ba người vốn là thành viên của một tập đoàn trộm mộ quốc tế, bọn họ bôn ba khắp nơi trên thế giới, tìm và trộm những ngôi một có niên đại lâu đời.
Lấy kỹ thuật của ba người thì lúc trộm mộ toàn dựa vào lực phá hoại, kiểu gì cũng sẽ náo ra động tĩnh lớn. Cái loại hành vi không có não này nhiều lần ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn nên không bao lâu ba người liện bị khai trừ.
Ba người này chả biết làm công việc gì khác, cuối cùng không biết nghe ai nói ở Hoa Hạ có nhiều cổ mộ, bên trong có đồ sứ hoa lệ, cóa tranh chữ tinh mỹ, còn có đồ cổ hoàng kim, nếu như thành công một vụ thì cả đời đều sung sướng.
Ba người lúc đó động tâm, sau khi chuẩn bị kỹ mọi thứ liền đi đến Hoa Hạ.
Nhiều lần bôn ba cộng thêm tốn một khoảng tiền lớn, ba người cuối cùng lấy được tin tức bên trong Thần Sơn có mộ cổ của vương hầu. Lúc ấy ba người bọn họ rất là hưng phấn, ngay trong đêm chạy vào Thần Sơn tìm kiếm mộ huyệt.
Mặc dù lúc trước bọn họ bị đuổi khỏi tập đoàn vì phá hoại danh tiếng, thế nhưng ba người có có chút thực lực, bọn họ quả thật phát hiện ra địa phương có ẩn chứa huyền cơ, đó chính là năm tòa sơn phong lúc trước.
Sau khi bọn họ đi vào bên trong năm ngọn núi thì một màn thần kỳ xuất hiện.
Trong thung lũng giữa năm toàn sơn phong có vô số xương cốt, nhìn qua giống như nơi đây đã từng là chiến trường vậy. Ba tên ngoại quốc này đều là kẻ chuyên đi đào một người, đương nhiên sẽ không sợ mấy đống xướng khô này, ba người vô cùng hưng phấn đi vào lục soát.
Căn cứ vào phán đoán của bọn họ thì đống người chết này đều là quân sĩ triều đại nhà Thanh của Hoa Hạ, bởi vì trang phục trên đống xương cốt vần còn lại vài phần, chưa hòa toàn bị phong hóa.
Sau khi lục soát một phen thì họ phát hiện ở bên cạnh hẻm núi có một cái hang động, ba tên ngoại quốc này rốt cục tìm được thứ quý giá rồi, trước mắt bọn họ là một cái thi thể sinh động như lúc còn sống, mặc quan phục, đầu đội lông công, nhìn khuông mặt hình như là một vị quan viên trung niên triều Thanh.
Đây chính là bảo bối tốt đó nghen, thi thể cổ nhân có thể bảo toàn nguyên vẹn như thế này thì mấy sở nghiên cứu tuyệt đối sẽ bỏ ra cái giá khổng lồ để ma về.
Ba người lúc đó mừng đến phát điên, bọn họ rốt cục không cần phải vất vả đi tìm cổ mộ nữa, có thể về nhà hưởng thụ rồi.
Thế nhưng bọn họ không thể nào ngờ đến, thi thể cổ nhân kia sau khi ba người đến gần lại đột nhiên mở mắt, sau khi đánh ba người trọng thương xong liền…cắn chết.
Nghe xong cố sự của ba người, Trần Hạo chả còn lời gì để nói.
Ba con hàng này, chết không oan.
Tổng tài của mấy người mặc dù biết Hoa Hạ có đồ tốt nhưng hắn vẫn không dám đến, điều đó nói rõ hắn đã biết đồ Hoa Hạ không dễ lấy, còn mấy người thì hay rồi, tùy tiện nghe người ta nói liền đâm đầu đến, đây không phải đi chịu chết thì là cái gì chứ, đừng nói gặp phải cương thi, cho dù vào được huyệt mộ rồi nhưng có thể còn sống để ra không là một chuyện khác.
Bất quá trong lòng Trần Hạo vẫn còn khiếp sợ đối với năm tòa sơn phong này.
Khó trách mèo mun và gà ngốc đều khiếp đảm như vậy, quả thật không phải nơi tốt lành gì. May mà ca là người lý trí không có hành động lỗ mãng.
- Nguyên lai là như thế, vậy mấy người tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ mấy người muốn tìm người chết thay hay sao?
Trần Hạo buồn cười hỏi.
Trong dân gian cũng có lưu truyền về kẻ thế mạng, bất quá Trần Hạo từ trong Tàng Thư Các Bạch Hạc Quang biết được, người chết thay quả thật tồn tại, nhưng muốn tìm kẻ chết thay cũng có yêu cầu nhất định, đầu tiên, người chết thay phải là người đáng chết, tiếp theo, cách thức chết của hai người phải giống nhau, nếu như không thỏa đủ điều kiện thì không cách nào thực hiện được.
Giống như lúc trước siêu độ cho Phiền Chính bị chết đuối, mình là bị sơn tặc chém chết, cuối cùng lại kéo người ta chết đuối theo, có tác dụng quái gì không? Không chỉ không cách nào giải thoát được, ngược lại còn bị biến thành ác linh, cho dù có thể đầu thai thì kiếp sau làm gì còn chưa biết được.
Tên trung niên da trắng nghe thế liền lập tức quỳ xuống, cầu khẩn nói:
- Pháp sư đại nhân, cầu xin cậu hãy cứu chúng tôi với.
Trần Hạo sững sờ, buồn cười hỏi lại:
- Thế nào? Mấy người còn muốn sống lại sao?
Người trung niên da trắng cười khổ nói:
- Không phải như vậy đâu pháp sư đại nhân, chúng tôi bị cương thi kia khống chế, nó muốn trước khi mặt trời mọc phải tìm đến cho nó mười người sống, nếu như không tìm được sẽ ăn linh hồn chúng tôi.
Trần Hạo trợn tròn mắt.
Cương thi ăn hồn?
Ông đùa tôi à? Tại sao ca còn không biết cương thi có bản lĩnh như thế chứ? Cho dù bên trong Tàng Thư Các Bạch Hạc Quan, tư liệu về cương thi cũng không có đề cập đến vấn đề này mà?
Không đúng, tựa hồ có một loại đồ vật có thể thôn phệ hồn phách.
Trần Hạo nghĩ đến một chút tin tức, mở miệng hỏi:
- Cương thi mà mấy người nhìn thấy có phải nhảy tưng tưng, hai tay duỗi thẳng hay không?
Trung niên da trắng ngẩn người:
- Nhảy tưng tưng? Không có, nó rất linh hoạt, không những khí lực lớn mà còn chạy nhanh hơn chúng tôi nhiều.
Trần Hạo hít một hơi lãnh khí, biểu lộ trở nên ngưng trọng lên.
Nếu như hắn đoán không lầm, ba tên quỷ xui xẻo này không phải gặp trúng cương thi, mà là chính là thi quỷ.
Cái gọi là thi quỷ chính là trước khi chết dùng tà pháp phong cấm linh hồn mình lại, không cho hồn phách xuất khiếu, tự nhiên không cách nào biến thành quỷ.
Mà nếu làm như thế đã tương đương với từ bỏ cơ hội đi đầu thai, từ nay về sau tồn tại như cương thi, lục đạo không thu, thiên địa bất dung.
Mà lại thi quỷ lợi hại hơn so với cương thi, không chỉ có thể hấp thu âm sát chi khí rèn luyện thân thể đến mức đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng, tư duy cũng không trì độn như cương thi, nó hoàn toàn giống như một người sống vậy.
Đương nhiên thiên địa ngũ hành, tương sinh tương khắc, không có cái gì vô địch tuyệt đối.
Thi quỷ không chỉ sợ ánh nắng mà còn sợ Lôi Hỏa, bản thân nó cần phải hấp thu sinh cơ để duy trì bất hủ, hồn phách cần hấp thu linh hồn để duy trì bất diệt. Nếu không có sinh cơ, thân thể sẽ sụp đổ. Không có linh hồn, ý thức sẽ dập tắt.
Nếu như nói cho cùng thì thi quỷ cũng giống như quỷ hút máu nước ngoài vậy, khác nhau ở chỗ nếu như không được bổ sung thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều mà thôi.
Ánh mắt Trần Hạo hơi chuyển động, mở miệng hỏi:
- Ông nói tên thi quỷ kia muốn trước khi mặt trời mọc tìm đến cho nó mười người sống?
Người trung niên da trắng gật đầu, vô cùng đáng thương cầu khẩn nói:
- Pháp sư đại nhân, chúng tôi không muốn làm chuyện như vậy, đại nhân có thể đi diệt con cương thi kia cứu chúng tôi hay không?
Trần Hạo híp mắt lại, nhếch miệng cười:
- Không thể.
MinhLâm - Lục Đạo